Rắc rối?
Đừng xuất hiện?
Những lời nói ấy liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Hạo Thiên. Anh đứng ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt. Những thứ xung quanh dường như không tồn tại bởi trong mắt anh giờ đây toàn hình bóng cô, bên tai lại truyền đến câu nói đau lòng ấy.
Hạo Thiên đã cố gắng giải thích và tất cả đều vô nghĩa. Anh biết chuyện khi nãy thực sự rất khó tin nhưng ít nhất cô cũng nên nghe anh nói. Có lẽ giờ đây những thứ đó không còn cần thiết. Hoá ra từ trước đến nay sự xuất hiện của anh đã mang lại nhiều phiền phức cho cô. Những rắc rối này, những sự phiền toái và cả nỗi bực bội… mọi thứ đều bắt nguồn từ anh.
Bàn tay anh vô thức nắm chặt lại, ánh mắt đã thôi nhìn về phía cô. Hạo Thiên cúi đầu xuống, bằng tất cả sự bình tĩnh lặng còn sót lại anh thấp giọng hỏi.
– Vậy ra sự xuất hiện của anh khiến em khó chịu đến thế sao?
Tiểu An quay mặt sang hướng khác, hành động như đang muốn từ chối trả lời câu hỏi của Hạo Thiên. Cô biết trong lúc nóng vội không nên nói những điều thiếu suy nghĩ, dù đã tự dặn lòng như vậy nhưng vẫn không thể tránh khỏi. Và cũng chính sự im lặng này của Tiểu An đã khiến Hạo Thiên nhận ra nhiều điều. Anh nở nụ cười đầy chua chát rồi cứ thế quay lưng rời đi.
Nhìn theo bóng Hạo Thiên khuất dần. Tiểu An mới bắt đầu cảm thấy có lỗi. Cô tự hỏi liệu có phải bản thân đã quá đáng khi nói những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394959/chuong-57.html