Tiểu An đẩy Hạo Thiên sang một bên rồi lùi dần về phía sau. Anh không giận cũng không nói thêm. Đứng dậy nhìn người con gái đang co lại một chỗ kia rồi lập tức quay người rời đi.
Cánh cửa tầng hầm đóng lại, Hạo Thiên nhìn đàn em của mình ra hiệu. Bọn chúng hiểu ý liền gật đầu nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Hạo Thiên cứ thế bước lên trên lầu đi ngang qua quản gia Lục mà không nói một câu. Ông đứng nhìn theo bóng anh mà thở dài rồi lại nhìn về phía căn hầm tăm tối kia. Ông thực lòng rất muốn xuống dưới xem tình hình Tiểu An thế nào nhưng xung quanh ở đâu cũng thấy vệ sĩ, có muốn cũng chẳng được.
Dưới hầm, ngoài Tiểu An còn có một tên vệ sĩ đứng canh. Hạo Thiên không muốn cô làm điều dại dột nên mới điều hắm ở lại đây.
Căn phòng tăm tối chỉ có một chút ánh sáng le lỏi hắt vào qua cửa thông gió. Tiểu An thu mình vào một góc, ngồi ôm gốc mà khóc nức nở. Máu từ tay thấm nhiều vệt trên chiếc váy trắng. Vết xước trên cổ cũng đã chảy xuống một vệt máu dài.
Chuyện này đến bao giờ mới kết thúc?
Tiểu An tự hỏi bản thân như thế và chính cô cũng không biết câu trả lời. Nhiều lần nghĩ đến chuyện tự tử nhưng nhớ về bố nên đành thôi. Bao nhiêu năm bố một mình nuôi cô vất vả, bây giờ chỉ vì muốn giải thoát cho bản thân mà khiến bố mất mạng. Cô không đành lòng nhưng… cô đau lắm rồi! Không phải là những vết thương thể xác mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-vo-ho/394929/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.