Mạc tuyết nhìn xuống Hạ Miều đang nằm trên nền đất, ánh mắt tràn đầy mỉa mai mà nói: “Sau khi bước vào cánh cửa này, thì cô cũng đừng mơ có thể rời khỏi. Cuộc sống sau này của cô là tốt hay xấu đều xem vào cô có biết điều hay k. Nếu cô k nghe lời, tôi còn có nhiều cách để trừng phạt mà cô k tưởng nổi đâu, cô sẽ sống k bằng chết…nhưng mà…. tôi vẫn mong cái sự k chịu khuất phục này của cô có thể kéo dài thêm một chút, như thế thì quá trình uốn nắn cô sẽ k phải quá nhàm chán.”
Hạ Miều nằm trên đất k hề cử động nhưng cô vẫn cảm nhận rõ rệt cơn đau thấu xương do vết thương trên người gây ra. Máu ở hạ thể của cô k ngừng chảy, hô hấp ngày càng yếu, mắt thì mơ hồ.
Nhìn thấy Hạ Miều nằm thoi thóp như thế, Mạc Tuyết liền bước nhanh tới, dùng tay thăm dò hơi thở của cô, cau mày rồi nhanh chóng sai người dìu cô sang phòng khác, và dặn dò người gọi bác sĩ tư đến chữa trị cho cô.
Thẩm Phi đang ngồi ở trên sô pha nãy giờ chợt lên tiếng nói với Mạc Tuyết: “Nhớ gọi thêm hai cô vào đây để tôi dập lửa”
Mạc tuyết cười nói: “Ngài đây thiệt là mất nhân tính, người ta bị ngài chơi đến gần mất cả mạng đấy!”
--- ------ ------ ------ -----
Ở phía dưới lầu trong một phòng thuê ồn ào, Lý Tâm Hi nhìn sang Tân Quân hỏi “Anh có thấy Hạ Miều k, nãy giờ định nhờ anh kiếm cô ấy dùm, nhưng cả nửa ngày cũng k
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/748697/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.