“Cũng không hẳn, chưa kết hôn ai cũng có cơ hội.”
Phong Chi Âu dửng dưng nói ra một câu.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc súng. Mẹ Hạ cùng ba Hạ thấy vậy vội vàng lên tiếng hòa giải.
“Mấy đứa đừng nóng, đừng nóng ha. Người làm ba mẹ như hai bác nhất định sẽ tôn trọng quyết định của con gái mình. Nếu Nhiêu Nhiêu chọn ai thì hai bác đương nhiên sẽ nhận người đó làm con rể. Các cháu không nên cùng với lẫn nhau khắc khẩu, không bằng nghĩ cách để Nhiêu Nhiêu đem tâm đặt ở trên người các con?”
Câu nói của mẹ Hạ đã tức khắc làm vài vị bế tắc giải khai, trong lúc nhất thời phỏng tựa nháy mắt minh bạch cái gì, chính là lại không phải thực xác định.
Lúc này, Thẩm Phi đột nhiên sâu kín mở miệng hỏi: “Mẹ, người biết thế nào là yêu không? Làm sao mới có thể xem là yêu ?”
Một câu này cũng là tiếng lòng mọi người, ai cũng dùng đôi mắt lấp lánh nhìn về phía mẹ Hạ.
Ngay cả Thẩm Nguyệt cùng Phong Vhi Âu cũng nhìn chằm chằm mẹ Hạ, tựa như sợ bỏ lỡ điều gì đó.
Bọn họ không biết, biểu hiện của hôm nay so với ngày xưa khác nhau như trời với đất……
Mẹ Hạ đương nhiên không ngờ tới Thẩm Phi sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này. Bà khó hiểu nhìn Thẩm Phi vài lần, lúc này mới phát hiện đôi mắt của đứa nhỏ này hình như có vấn đề.
Mẹ Hạ thật cẩn thận thử nói: “Thẩm Phi, đôi mắt của con……”
Nếu đúng là mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708867/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.