Một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ phải gặp lại đám người kia. So với việc Quân Viêm từ trong miệng bọn họ biết được, cô thà chính miệng mình nói ra.
Doãn Quân Viêm lẳng lặng nghe, không nói một lời. Nhưng bàn tay đang ôm lấy Hạ Miều càng thêm siết chặt hơn, trong đôi mắt sạch sẽ chứa đầy đau lòng.
Anh đau, vì tất cả những gì mà Hạ Miều phải nhận. Anh thấy tiếc, vì anh không thể quen biết cô sớm hơn. Anh tán thưởng sự kiên cường của cô, xen lẫn trong đó còn có một chút vui mừng.
Bởi vì nếu không phải đám người kia không biết yêu, anh đã không thể gặp được Hạ Miều. Bây giờ người ôm Hạ Miều sẽ là người khác, mà không phải anh.
Doãn Quân Viêm ôm chặt lấy cô, tuy rằng bên ngoài cô vẫn bình tĩnh, nhưng anh biết, lòng của cô đã đau đớn không thôi.
"Nhuỵ Nhuỵ, tất cả đều đã qua rồi. Bây giờ em không phải lẻ loi nữa, em còn có anh còn có cha mẹ yêu thương em, chúng ta đều sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào tổn thương em nữa. Nhuỵ Nhuỵ, chỉ cần có anh ở đây, anh vĩnh viễn sẽ không để chuyện như thế xảy ra lần nữa."
Giờ phút này Hạ Miều đã khẳng định, cả đời này có Doãn Quân Viêm làm bạn là đủ rồi!
Hai người chỉ ở lại ba ngày liền rời đi. Bây giờ là lúc cần phải thận trọng, tuy rằng Hạ Miều biết đám người kia nhất định sẽ không chú ý cha mẹ cô. Nhưng trước khi cô chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708862/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.