Chương trước
Chương sau
Thượng Kinh, trong căn phòng ngủ của biệt thự Diệp gia truyền ra một tiếng vang thanh thúy mà chói tai.

Đáy mắt Diệp Viện tràn đầy phẫn nộ cùng lo lắng, sáng nay có tin tức truyền đến nói rằng mấy người Thẩm Phi đã lên phi cơ bay thẳng đến Y quốc, cô không khống chế được cảm xúc của mình nhưng để tránh làm ra chuyện gì mất mặt, đã đem bản thân nhốt ở trong phòng phát tiết.

“Tiểu thư? Tiểu thư, người không sao chứ?”

Ngoài cửa truyền đến tiếng lo lắng của dì Trương, Diệp Viện nỗ lực bình phục cảm xúc, ôn hòa nói: “Không có việc gì đâu dì Trương , chỉ là không cẩn thận làm vỡ đồ, phiền dì đi vào thu dọn một chút.”

Dì Trương ở ngoài cửa nghe vậy liền đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy đồ sứ vỡ đầy đất , bà vội vàng nhìn về phía tiểu thư thấy cô không có việc gì mới yên tâm hơn, sau đó xoay người đi lấy đồ dùng quét dọn.
Không thể không nói Diệp Viện là một người rất giỏi ngụy trang, người làm ở trong nhà vẫn luôn cho rằng cô là tiểu thư ôn nhã hiền huệ, tâm địa thiện lương.

Vì để thành công gả vào Thẩm gia, cô đã chuẩn bị quá nhiều, cô sẽ không để bất kỳ lời đồn đãi không tốt nào về mình truyền ra, cho nên Diệp Viện vẫn luôn duy trì phong thái đại tiểu thư cao nhã, hình tượng tốt đẹp để người ta thổi phồng.

Nhưng cố tình, nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, ả tiện nhân đáng chết kia! Ai không câu dẫn lại dám câu dẫn người đàn ông Diệp Viện cô coi trọng, nếu cô không gϊếŧ chết ả ta, cô không tên là Diệp Viện!

Diệp Viện gọi điện thoại để đám thuộc hạ giám sát Tân Lật Nghê, thế nhưng lại biết được người đàn bà này không hề có chút động tĩnh nào khiến cô càng thêm sốt ruột, nếu để Thẩm Phi mang được người về, vậy thì cô muốn ngăn cản càng phiền toái.
Đáy mắt Diệp Viện đằng đặc sát khí, không được! Cô tuyệt đối không thể để Hạ Miều còn sống trở về!

Lúc này Diệp Viện không biết, lúc cô đang giám sát người khác đồng thời người đó cũng đang giám sát cô.

Công chúa của một nước, bảo bối của toàn bộ quốc gia, sao có thể là người không có thủ đoạn cùng năng lực?

Tân Lật Nghê đã sớm biết người lần trước lấy cô làm như bia đỡ đạn là ai, sở dĩ cô không có hành động gì là bởi vì cô không đem ả Diệp Viện kia để vào mắt.

Hơn nữa hai cò đánh nhau ngư ông được lợi, nếu thiếu cò, cô làm ngư ông được sao?....

Ở Thượng Kinh âm mưu quay cuồng, mấy người Thẩm Phi đã đi tới gia tộc Thánh Mặc La Á, chuyện lạ là Thánh Mặc La Á Qua Đế không ngăn cản bọn họ, ngược lại lấy bộ dáng chủ nhân tới tiếp đãi khách từ đường xa đến.
Cuộc chạm mặt ngắn ngủn, mấy người bọn họ không nhìn thấy Hạ Miều, nhưng lại từ miệng Thánh Mặc La Á Qua Đế biết được thân thể cô không khoẻ vẫn còn đang ngủ, một câu này làm mấy người họ thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Mạch Tuyết cùng Thẩm Phi.

Nhìn gương mặt bỗng chốc âm trầm của hai người họ, đáy lòng khó chịu của Thánh Mặc La Á Qua Đế rốt cuộc như qua cơn mưa trời lại sáng.

Hiện giờ, ngay cả anh cũng khó có thể khống chế Hạ Miều, huống chi là mấy người này trước kia từng ức hϊếp cô, đây cũng là lí do vì sao anh không ngăn bọn họ ở lại, bởi vì anh muốn xem trò hay.

Nhưng Thánh Mặc La Á Qua Đế đã quên, tuy rằng hắn không khinh nhục Hạ Miều giống mấy người họ, nhưng Hạ Miều ở nơi này của hắn cũng chịu không ít đau khổ.

Thánh Mặc La Á Qua Đế không rảnh quan tâm sắc mặt của bọn họ, nói một câu tùy ý rồi bước chân rời khỏi đại sảnh, đi về phía phòng ngủ.
Lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế đi vào, Hạ Miều đã tỉnh, hơn nữa còn vừa tắm rửa xong, hương thơm nhàn nhạt thoáng qua làm ánh mắt Thánh Mặc La Á Qua Đế trở nên sâu thẳm.

Chặn ngang ôm Hạ Miều lên, bước về phía giường lớn, Hạ Miều cũng không cự tuyệt, bây giờ cả người cô giống như bị xe nghiền qua vậy, có thể miễn cưỡng tắm rửa đã xem như có nghị lực rồi.

Chỉ là lúc Thánh Mặc La Á Qua Đế đè cô ở trên giường, cô cau mày bất mãn nói: “Không thể muốn nữa, trừ phi anh muốn đổi người, hơn nữa em đã đói bụng.”

Lời nói mềm như bông khiến trái tim Thánh Mặc La Á Qua Đế rung động, anh kéo áo tắm trên người Hạ Miều xuống, thân thể trắng nõn non mềm thình lình hiển lộ, chẳng qua nơi nơi đều chằng chịt dấu hôn xanh tím.

Đủ để biết tối hôm qua bọn họ điên cuồng thế nào.
Thánh Mặc La Á Qua Đế nháy mắt hô hấp dồn dập, khoác lại áo tắm cho cô, lạnh lùng nói: “Tạm thời buông tha em.”

Hạ Miều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô sợ Thánh Mặc La Á Qua Đế không quan tâm thân thể của cô, nếu tiếp tục làm nữa, cô thật sự chịu không nổi.

Hạ Miều đứng dậy muốn mặc quần áo, lại nhìn thấy Thánh Mặc La Á Qua Đế vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cô chợt lóe, mở miệng hỏi: “Thân thể em không thoải mái, hay là anh mặc cho em đi?” Vừa nói vừa quơ quơ nội y trong tay.

Dáng vẻ của cô rõ ràng là cố ý, đặc biệt là con ngươi sáng ngời kia mang theo vẻ đùa dai.

Ngọn lửa trong lòng Thánh Mặc La Á Qua Đế tức khắc nổ ra, nhìn vẻ mặt hài hước trêu ghẹo của Hạ Miều, nếu anh không nhìn ra cô đang cố ý, thì anh còn làm thiếu chủ Mafia làm gì?

Tốt, em cố ý có phải không?
Em cho rằng tôi không dám?

Thánh Mặc La Á Qua Đế nghĩ hận trong lòng, sau đó giật lấy áo ngực trong tay cô, không kiên nhẫn nói: “Đứng lên.”

Hạ Miều cười sáng lạn, cũng ngoan ngoãn đứng lên, giang hai tay ra tùy ý để Thánh Mặc La Á Qua Đế vụng về mặc cho cô.

Lặng lẽ đảo qua gương mặt hắc trầm, cùng đôi môi mỏng đang mím chặt, khó được lúc cô nhìn thấy dáng vẻ nhẫn nhịn của Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Nhưng lúc Hạ Miều đang vui vẻ, trên đỉnh đầu thình lình truyền ra một đạo thanh âm lãnh khốc.

“Em còn cười! Có tin tôi làm em ngay bây giờ không ?!”

Hạ Miều ngây ra một chút, lập tức thu hồi ý cười, vẻ mặt nghe lời chờ Thánh Mặc La Á Qua Đế mặc quần áo.

Sắc mặt cô biến hóa cực nhanh, làm Thánh Mặc La Á Qua Đế cũng ngẩn người, trong mắt anh xẹt qua một tia bất đắc dĩ, rồi sau đó lại lần nữa mím môi, căng chặt khớp hàm mặc đồ cho Hạ Miều.
Động tác vụng về mà nóng nảy, đặc biệt là lúc anh cố ý tăng tốc độ muốn nhanh chóng kết thúc thời điểm dày vò này, thì đôi tay càng thêm không nghe lời, loay hoay nửa ngày cũng không mặc được quần áo cho cô.

Cuối cùng vị Thái Tử gia nổi giận, trực tiếp đem áo xé thành hai nửa, trong miệng còn gầm nhẹ nói.

“Mẹ nó, đây là loại quần áo gì! Khó mặc vậy sao! Chờ lát nữa xem tôi xử lý các cô(*) thế nào!”.

Hạ Miều nhìn dáng vẻ nóng giận khó có được của Thánh Mặc La Á Qua Đế, gương mặt tuấn tú không biết là do phẫn nộ hay là xấu hổ nữa, thế nhưng lại hơi hơi phiếm hồng, làm cả người anh thiếu đi một chút lãnh khốc, nhiều thêm một chút đáng yêu.

Hạ Miều muốn cười lại không dám cười, đành phải nỗ lực kiềm nén.

Rồi sau đó Thánh Mặc La Á Qua Đế cầm lấy áo tắm dài trên giường, động tác thô lỗ mặc vào cho Hạ Miều, cứ thế mà lôi kéo cô ra khỏi phòng...
CHƯƠNG 141:

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.