Chương trước
Chương sau
“Ân……” Một tiếng than nhẹ dày đặc thoáng chốc vang lên.

Bị cảm giác ướt nóng bao vây Thánh Mặc La Á Qua Đế rốt cuộc nhịn không được mà kêu ra tiếng, do nhẫn nhịn quá lâu nên trên mặt đã đỏ đậm một mảnh , trên trán đã có thể thấy được vài sợi kinh mạch màu xanh , chảy ra vài tầng mồ hôi trong suốt.

Thiếu chút nữa thôi anh đã bỏ súng đầu hàng, nhận thức này làm cho sắc mặt Thánh Mặc La Á Qua Đế đen đi vài phần, đáng chết! Anh thiếu chút nữa đã đầu hàng trước mặt phụ nữ, xem hắn tra tấn cô gái không biết sống chết này thế nào!

Đang nghĩ ngợi, cái miệng nhỏ bao bọc lấy long thân lại không cho anh phân tâm, đôi tay Hạ Miều nắm lấy cự căn thô dài, cái miệng nhỏ bao vây lấy qυყ đầυ mà liếʍ láp , kɧoáı ©ảʍ tê dại làm Thánh Mặc La Á Qua Đế chợt nâng nửa người dưới lên, muốn đem toàn bộ du͙© vọиɠ của mình đi vào cái miệng nhỏ ướt nóng.
Hạ Miều không ngừng liếʍ hút trên dưới , ngón tay cũng phối hợp trên dưới di động, dần dần, cánh tay to lớn của Thánh Mặc La Á Qua Đế ấn vào phần đầu Hạ Miều, vòng eo không tự giác được mà đâm lên.

Mắt thấy động tác Thánh Mặc La Á Qua Đế càng ngày càng kịch liệt, Hạ Miều đột nhiên buông tay ra, đánh gãy kɧoáı ©ảʍ sắp lêи đỉиɦ của Thánh Mặc La Á Qua Đế.

Thời khắc mấu chốt lại bị đánh gãy không phải là cảm giác dễ chịu gì , giống như từ đám mây rớt xuống vậy, tất cả cảm giác của Thánh Mặc La Á Qua Đế chợt game over, đôi mắt đỏ ngầu chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ trừng mắt nhìn Hạ Miều, lại thấy được một gương mặt đang nở nụ cười xấu xa.

Thoáng chốc, Thánh Mặc La Á Qua Đế tổng kết ra một câu, cô đây là cố ý!

Không sai, Hạ Miều chính là cố ý, hiện tại không thể đấu cùng hắn, vậy thì từ phương diện này trả thù cũng không tồi ~
“Đáng chết!” Thánh Mặc La Á Qua Đế Sí gầm một tiếng,  đứng dậy đem Hạ Miều đảo lộn lại, nhưng không ngờ, Hạ Miều lại xoay thêm một vòng, lại lần nữa cưỡi ở trên người anh.

Thánh Mặc La Á Qua Đế sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới đến lúc này mà Hạ Miều còn phản kháng, anh không vui ngước mắt nhìn về phía cô, lại thấy được gương mặt tươi cười của cô nhìn lại ạn, đáy mắt có nhè nhẹ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tựa như muốn nói, muốn liền trước chế phục ta.

Thánh Mặc La Á Qua Đế lập tức trầm xuống, con ngươi tràn đầy du͙© vọиɠ chợt hiện lên một mạt lệ quang, tựa hồ muốn nói, cô thật sự là cánh cứng?

Hạ Miều lắc lắc đầu, chớp một chút đôi mắt, ửng đỏ khuôn mặt nhỏ bởi vì này một loạt động tác, vũ mị trung nhiều một cổ đáng yêu, chỉ là muốn nhìn ngươi một chút thân thủ.
Thánh Mặc La Á Qua Đế ánh mắt hơi trầm xuống, không hề vô nghĩa trực tiếp động lên, một cái quay cuồng, muốn lại lần nữa đem hạ nhiêu phác gục, chính là sớm có chuẩn bị hạ nhiêu lại xoay người một lăn, nhanh chóng thối lui.

Thánh Mặc La Á Qua Đế theo sát mà thượng, đại chưởng một trảo, xé kéo một tiếng, hạ nhiêu trên người quần áo theo tiếng mà rơi, nguyên bản đáp trên vai thượng váy áo bị xé rớt một khối, xoay người vừa chuyển, Hạ Miều đồng dạng ra tay, lại một đạo quần áo tan vỡ thanh âm vang lên.

Chẳng qua đây là tiếng quần áo của Thánh Mặc La Á Qua Đế , chỉ thấy kia mở rộng ra áo sơ mi tay trái phần vai tới tay cánh tay vật liệu may mặc rơi vào rồi hạ nhiêu trong tay, cánh tay màu đồng hữu lực lộ ra ngoài, phần lưng vật liệu may mặc bởi vì đã không có chống đỡ mà chảy xuống đến một bên.
Thánh Mặc La Á Qua Đế thấy vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, trực tiếp xả rơi xuống còn sót lại một bên ống tay áo, nửa người trên toàn bộ lỏa lồ ở trong mắt Hạ Miều.

Chỉ thấy Hạ Miều không biết sống chết mà huýt sáo một tiếng, hứng thú đánh giá cơ ngực của anh, hài hước nói: “Đế, hình như em vẫn chưa nói với anh thì phải, dáng người anh rất đẹp nha.”

Dứt lời, Hạ Miều mới phát hiện mình đã học mười phần dáng vẻ lưu manh của Kỳ Thụy, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Một câu nói hài hước , lại đem lửa giận đã bình phục của Thánh Mặc La Á Qua Đế nổi lên , nhìn dáng vẻ đùa giỡn lưu manh như một tiểu cô nương của Hạ Miều , lạnh lùng nói: “Học được tính lẳиɠ ɭơ này ở nơi nào?!”

Trong giọng nói thiếu một tia tức giận cùng âm lãnh, ngược lại nhiều thêm một chút bất đắc dĩ.
Đúng vậy, bất đắc dĩ, Thánh Mặc La Á Qua Đế khịt mũi coi thường cảm giác kỳ quái này, từ khi nào mà Thánh Mặc La Á Qua Đế anh cũng biết đến hai chữ bất đắc dĩ này?

Trong con ngươi hiện lên một tia phức tạp, lạnh lùng nhìn Hạ Miều, đáy mắt giống như vực sâu đang quay cuồng chẳng qua thiếu một chút du͙© vọиɠ, nhiều thêm một chút thanh minh, nhưng đáy lòng lại là một mảnh lạnh băng.

Hiện tại xem như anh đã nhận ra, cũng phát hiện từ lúc bắt đầu đã bị cô gái Hạ Miều này nắm giữ, nhìn qua như anh là người chủ đạo, nhưng thực tế lại bị Hạ Miều dắt mũi mà đi.

Phát hiện này làm tâm anh lạnh lẽo, càng làm cho anh kinh hãi (kinh ngạc sợ hãi)

Anh biết mình muốn cô gái này, hơn nữa muốn cô vẫn luôn ở bên anh, nhưng trước nay anh chưa hề nghĩ tới cô xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến anh, bất tri bất giác bị cô dắt mũi đi, bắt đầu từ lúc nào , Hạ Miều cư nhiên có ảnh hưởng sâu như thế với anh?
Ảnh hưởng này rốt cuộc là tốt hay là xấu?

Trong nháy mắt, Hạ Miều rõ ràng bắt giữ tới rồi Thánh Mặc La Á Qua Đế đáy mắt chợt lóe rồi biến mất kiêng kị cùng sát ý, ánh mắt hơi lóe, trong lòng lại là một trận hít thở không thông.

Cô nói không rõ cái loại cảm giác này, có chút thất vọng, có chút buồn, có chút khó chịu, nhưng mà như vậy cảm xúc cũng không có liên tục quá dài thời gian, cơ hồ ở Thánh Mặc La Á Qua Đế thu hồi suy nghĩ thời điểm, Hạ Miều cũng đem này đó cảm xúc biến thành một cổ tử kiên định.

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhìn về phía Hạ Miều, đôi mắt lóe sáng quang mang thế nhưng làm hắn cảm thấy cực kỳ chướng mắt, nơi đó mặt không dung phá hủy kiên định sắc thái làm hắn trong lòng nhảy nhảy, dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.

“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Cỗ dự cảm dâng lên trong nháy mắt, Thánh Mặc La Á Qua Đế liền buột miệng thốt ra, sau đó là ngẩn người, nhưng vẫn chưa thay đổi chủ ý, mà là ngờ vực nhìn chăm chú Hạ Miều tựa như muốn nhìn ra gì đó.
Hạ Miều xinh đẹp cười, con ngươi sáng ngời lại mang theo một cổ ảo giác sâu thẳm.

“Anh đang nghĩ chuyện gì, tôi cũng đang nghĩ chuyện đó.”

Thánh Mặc La Á Qua Đế nhíu mày, thần quái đôi mắt u mị trung ngưng kết khởi một đoàn ánh lửa, rồi sau đó lại chậm rãi tắt, thay thế chính là càng thêm u ám quỷ mị vực sâu chi sắc.

“Mặc kệ cô đang nghĩ cái gì, tôi nhắc lại một lần cuối cùng cho cô biết, Hạ Miều cô vĩnh viễn là của Thánh Mặc La Á Qua Đế tôi, chẳng sợ hiện tại ngươi phong hoa tuyệt đại nữ vương lên ngôi, cũng chỉ có thể là ta Thánh Mặc La Á Qua Đế , đừng làm ra chuyện gì khiến tôi có cơ hội bẻ gãy cánh của cô.”

Lãnh khốc thanh âm lộ ra dày đặc cảnh cáo cùng tàn bạo, hạ nhiêu nhướng mày, chút nào không ngại cười cười, nàng đã sớm trong lòng hiểu rõ không phải sao?
“Anh yên tâm, tôi sẽ khiến cánh của tôi càng ngày càng đầy đặn.” Sâu kín cười, Hạ Miều nhìn chăm chú Thánh Mặc La Á Qua Đế, làm như tự cấp hắn hứa hẹn giống nhau.

Chính là Thánh Mặc La Á Qua Đế mày chẳng những không có buông ra, ngược lại túc càng khẩn, đáy lòng bực bội lại lần nữa mãnh liệt đằng khởi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.