Hạ Miều thấy vậy cũng bước theo phía sau, cô không thèm để ý những người xung quanh , chẳng qua lúc đi ngang qua Thánh Mặc La Á Qua Lạc, bước chân cô dừng một chút, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Thánh Mặc La Á Qua Lạc đang nở một nụ cười sáng lạn với cô.
Nụ cười kia vô cùng thuần túy , đôi mắt màu lục mang theo ánh sáng mê người, cao quý mà lại có lễ phép.
Nhưng Hạ Miều vẫn cảm nhận được một mảnh lạnh lẽo, loại cảm giác này giống như bị rắn độc theo dõi vậy.
Chẳng qua lúc này đây Hạ Miều không hề sợ hãi, mà là nghênh diện cặp mắt màu lục, sau đó cô câu môi cười, lộ ra chút thần bí khiến người khác mê muội, rồi thu hồi tầm mắt bước đi.
Hạ Miều đột nhiên nở nụ cười như thế với anh, làm cho Thánh Mặc La Á Qua Lạc ngây người, bởi vì anh hoàn toàn không ngờ tới, người mà bốn tháng trước còn sợ anh muốn chết, bây giờ phản ứng đầu tiên khi thấy anh là tặng cho anh một nụ cười.
Kinh ngạc, khϊếp sợ, nhiều loại cảm xúc quanh quẩn ở trong lòng Thánh Mặc La Á Qua Lạc, cuối cùng biến thành thú vị, anh cảm thấy Hạ Miều ở giờ phút này mới là Hạ Miều thật sự, một người bước ra khỏi gông xiềng, tự do giương cánh mà bay lượn.
Nụ cười của Thánh Mặc La Á Qua Lạc càng thêm sâu, thời khắc quan trọng ấy vậy mà Anh Ba của anh lại không tới, xem ra trong khoảng thời gian này bị chọc tức không nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708803/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.