Đáy mắt Lạc Ngạo Kỳ nổi lên một cỗ tức giận, bước lên bóp chặt cằm Hạ Miều : " Còn muốn đánh với tôi ?"
Ngay sau đó hắn lại đột nhiên cười: "Cũng tốt, một khi đã như vậy, vậy thì tiếp tục duy trì đi, để lát nữa bổn thiếu gia chơi cô mới có kɧoáı ©ảʍ chinh phục."
Nói xong, Lạc Ngạo Kỳ xoay người đè lên người Hạ Miều, đôi môi gợi cảm môi trực tiếp hôn lên môi Hạ Miều, Hạ Miều không giãy giụa, tùy ý để Lạc Ngạo Kỳ đem đầu lưỡi thăm dò vào khoang miệng của cô.
Đôi mắt Hạ Miều híp lại, đột nhiên cô cắn một cái, Lạc Ngạo Kỳ ăn đau kêu lên một tiếng, hắn nhanh chóng lui ra khỏi môi cô , một cổ mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng làm cô chán ghét nhíu nhíu mày, sau đó không chút lưu tình phun một ngụm nước bọt trên mặt đất.
Hành động này của Hạ Miều càng làm Lạc Ngạo Kỳ thêm phẫn nộ. Hắn dơ tay lên hướng thẳng vào mặt Hạ Miều.
"Tiện nhân!"
Đối mặt với một quyền tàn nhẫn này, Hạ Miều căn bản không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống, nhưng thời khắc cái tát kia sắp giáng xuống, lại bị một giọng nói ngả ngớn đánh gãy.
"Từ khi nào mà Lạc đại thiếu gia phải dùng đến sức mạnh? Không phải cậu tự xưng là không có cô gái nào có thể từ chối sao?"
Hạ Miều cùng Lạc Ngạo Kỳ đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy bên cạnh cánh cửa có một thân ảnh lười biếng đang dựa vào, trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708788/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.