Chương trước
Chương sau
Nhìn dáng vẻ Hạ Nhiêu nhặt đồ ăn, Thẩm Phi cảm thấy rất thú vị, duỗi tay cầm lấy nửa quả súp lơ nghiên cứu nói: "Những cái màu trắng này không cần sao? Sao anh thấy toàn bộ đều bị em ném hơn một nửa?"

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Nhiêu thay đổi, mất tự nhiên nhướng mày nói: "Những cái đó đều không thể ăn, đương nhiên phải bỏ."

Ai ngờ vừa dứt lời, mẹ Hạ từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy Hạ Nhiêu đang cầm súp lơ trong tay, vội vàng nói: "Súp lơ a......"

Vội vàng lấy quả súp lơ trong tay Hạ Nhiêu ra, bất đắc dĩ thúc giục nói: "Không làm thì đứng qua một bên ngồi đi, nhìn xem con sắp đem súp lơ vứt đi hết rồi."

Mặt Hạ Nhiêu lập tức đỏ lên, mất tự nhiên đứng lên đi ra ghế sô-pha ngồi, chột dạ nhìn về phía Thẩm Phi nói: "Ahaha..... Tôi là nghĩ để cho mẹ làṃ, không muốn làm nên vẫn có chút khác nhau."
Thẩm Phi khó được lúc nhìn thấy bộ dạng Hạ Nhiêu ngượng ngùng, cho nên trêu ghẹo nói: "Nhưng em không nấu cơm a, xem em vừa rồi nghiêm túc như vậy, ra dáng ra hình, ai dè là gà mờ."

Hạ Nhiêu nghe vậy sắc mặt càng thêm đỏ lên, không phục trả lời: "Vậy cũng tốt hơn so với anh, anh gà mờ cũng không xứng."

Nói xong mới nhận thấy được không thích hợp, lập tức nhấp môi, khẩn trương quan sát đến thần sắc của Thẩm Phi , phát hiện mặt hắn vẫn như có ý cười như cũ, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Âm thầm báo cho chính mình một phen, cô đúng là cho chút màu vẽ liền muốn mở phường nhuộm, chẳng qua chỉ là giúp bôi thuốc mà thôi, thế nhưng cô lại quên tình cảnh của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm!

Thận trọng từ lời nói đến việc làm! Nếu không Thẩm Phi tức giận thì thảm rồi......
Ngay sau đó, Hạ Nhiêu không nói chuyện nữa, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, Thẩm Phi thấy mình rất oai, dựa vào trên vai Hạ Nhiêu, làm như một con hồ ly lười biếng nhìn TV đang không ngừng chuyển kênh, mang theo nhè nhẹ lười nhác cùng thỏa mãn.

Giờ khắc này, nhìn hình ảnh hạnh phúc thật hài hòa, hai người đều bất tri bất giác thả lỏng, nội tâm lại cảm thấy bình tĩnh khó có được. Mẹ Hạ từ trong phòng bếp ra nhìn thấy hình ảnh này thì bước chân hơi dừng một chút, đáy mắt cũng hiện lên một mạt thỏa mãn.

Gia thế tiểu tử này tuy rằng có chút quá mức, nhưng cùng Nhiêu nhi ở bên nhau cảm giác rất thuận mắt, vui vẻ tự nhiên, xem ra ánh mắt Nhiêu nhi không tồi, nếu sau khi kết hôn hắn mang theo Nhiêu nhi sống ở bên ngoài, bà liền gật đầu đồng ý hôn sự bọn họ.
Mãi đến nhiều năm sau mẹ Hạ mới biết sự việc từ đầu đến cuối, chẳng qua khi đó đã trễ, bà cũng chỉ có thể cảm thán, tạo hóa trêu người......

Mẹ Hạ nâng hai bàn đồ ăn tiến vào thét to nói: "Có thể ăn cơm......"

Hạ Nhiêu cùng Thẩm Phi lúc này mới bình tĩnh lại nhìn qua, Hạ Nhiêu đứng lên đi giúp mẹ Hạ bê đồ ăn, lại bị Thẩm Phi một phen kéo lại: "Làm cái gì?"

Cô không thể ngồi một chỗ được sao? Rõ ràng thân thể đau đến mức này, còn muốn nhảy nhót!

Hạ Nhiêu nhìn Thẩm Phi, thấy sắc mặt hắn không vui, rũ mắt xuống ngoan ngoãn nói: "Tôi giúp mẹ bê đồ ăn."

Thẩm Phi sửng sốt, ngay sau đó méo miệng: "Ngồi, anh đi."

Nói rồi trực tiếp đứng lên, người còn chưa tới phòng bếp liền đã kêu la : "Mẹ...... Con tới giúp người bê đồ ăn......"

Lời này kêu lên làm Hạ Nhiêu trợn mắt há mồm, một trận kinh ngạc, ngay sau đó khóe miệng hung hăng giựt giựt, tên hỗn đản này lại bắt đầu phát bệnh......
Đáy mắt sáng ngời ẩn chứa ý cười chân thật, chỉ là chính cô  không nhìn thấy mà thôi. Nhìn Thẩm Phi vụng về bê đồ ăn đi  tới, Hạ Nhiêu rốt cuộc nhịn không được cười xì một tiếng.

Đây tuyệt đối là màn kỳ tích từ trước tới nay, đáng tiếc, nếu chụp được thì tốt rồi, ngày nào đó hắn chọc  cô, cô sẽ đem hình hắn đăng lên trên mạng, cho dù không có tác dụng trả thù nhưng xả giận cũng tốt.

Thẩm Phi nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm, chẳng qua trên mặt lại hiện lên vẻ ủy khuất: "Nhiêu nhi chê cười anh?"

Hạ Nhiêu lập tức cảnh báo một giây, nhanh chóng im tiếng, vội vàng lắc đầu xua tay nói: "Không có, tuyệt đối không có, kỳ thật bộ dáng anh ở nhà rất soái, nhìn giống như người chồng mẫu mực."

Thẩm Phi thu hồi đáy mắt nguy hiểm, cười tủm tỉm đem đồ ăn đặt ở trên bàn, đi lên nói: "Phải không? Em có khen thưởng cái gì hay không?"
Hắn cười tủm tỉm giống như dáng vẻ hồ ly, còn rõ ràng chu miệng lên, làm Hạ Nhiêu hoàn toàn vô ngữ, trộm liếc liếc mắt vào phòng bếp một cái, thấy mẹ Hạ còn chưa ra, nhanh chóng chạm lên môi hắn một cái, đang muốn rời đi, lại bị Thẩm Phi chế trụ đầu.

Đầu lưỡi ướt mềm dò xét vào trong , đảo qua hàm răng cô, tìm được lưỡi cô đang lẩn trốn, câu lấy, quấn quanh. Đem lưỡi cuốn tới rồi ở trong miệng rồi chậm rãi liếʍ láp, giống như đang nhấm nháp món ăn ngon miệng, gương mặt Hạ Nhiêu dần dần ửng đỏ, hô hấp cũng ngày càng dồn dập lên, toàn bộ thân thể vô lực xụi lơ ở trong lòng ngực Thẩm Phi.

Con ngươi sáng ngời, nhè nhẹ mông lung say, làm thần sắc Thẩm Phi khẽ biến, đôi mắt màu hổ phách trở nên thâm trầm, mang theo một ma lực cùng dục sắc. Cánh tay hắn dần dần buộc chặt, giống như muốn đem cả người cô áp vào trong lòng ngực.
Môi giao triền càng thêm triền miên thâm nhập, nước bọt trong suốt theo khóe môi hai người chảy xuống, chậm rãi dính ướt cổ áo. Hôn quá mức lâu làm Hạ Nhiêu hô hấp càng ngày càng dồn dập, thần trí cũng càng ngày càng mê ly. Mãi đến lúc một tiếng ho xấu hổ vang lên, mới kết thúc cảnh dục cắn nuốt người này.

Thẩm Phi buông môi Hạ Nhiêu ra, ôm  thân thể mềm mại của ô, ổn định du͙© vọиɠ đang kêu gào, sau mới chậm rãi buông cô ra quay người lại, " e dè " hướng về phía mẹ Hạ cười cười.

Thấy dáng vẻ Thẩm Phi thẹn thùng, mẹ Hạ cũng không dám nói cái gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem canh trên tay đặt ở trên bàn. Nhưng mà nhìn về hướng sắc mặt Hạ Nhiêu đỏ bừng, đầu buông xuống cơ hồ muốn vùi vào chân nói: "Gọi điện thoại hỏi ba con có về ăn cơm hay không, ngày nào cũng chạy tới quán mạt chược mà chơi."
Ba là đi quán mạt chượt chơi, đối với lời mẹ lải nhải vui đùa, Hạ Nhiêu đã tập thành thói quen, cầm lấy cái di động, đang muốn gọi điện thoại, người đã trở lại......

Lời nói vui đùa theo thân ảnh xông vào: "Tôi trở về vẫn đúng lúc đi? Vừa kịp ăn cơm ~"

Mẹ Hạ bĩu môi liếc mắt nhìn ba Hạ một cái, tức giận nói: "Con gái bao lâu không về? Lúc chưa về ông mỗi ngày đều ở nhà, bây giờ thật vất vả mới trở lại, ông quá trưa liền lập tức đi, ông dứt khoát không cần trở lại!"

Ba Hạ cười hắc hắc: "Tôi không phải cho con gái một chút không gian sao."Lời nói ái muội, già mà không đứng đắn lại lần nữa rước lấy một cái trừng mắt của mẹ Hạ.

Thẩm Phi thú vị đánh giá biểu tình mẹ Hạ tức giận, nhưng đáy mắt lại mang theo sắc thái sung sướиɠ, nhìn lại dáng vẻ ba Hạ đang cười hì hì, trong lòng hắn cảm thấy tràn đầy, có một chút cảm giác thỏa mãn cùng phong phú.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, cho dù là lúc hắn được danh hiệu vua đua xe thế giới, hoặc là thời điểm trở thành tay súng thiện xạ cũng không thể có cảm giác thỏa mãn như vậy.

Thẩm Phi để sát vào bên tai Hạ Nhiêu  nhẹ giọng nói nhỏ: "Mẹ thật dữ a, cùng ba ở chung tuy rằng có chút kỳ lạ, nhưng nhìn rất tốt."

Hạ Nhiêu vô ngữ bĩu môi, trong lòng lại nhảy dựng, Thẩm Phi kêu cha mẹ nàng có phải quá thuận miệng?

"Anh thì biết cái gì?! Vợ chồng hạnh phúc thì không nên có khoảng cách, đấu võ mồm như vậy mới thú vị, nếu cả ngày bản mặt mặt lạnh tanh, đâu còn gọi là vợ chồng? Gia đình không có tức giận còn có thể là gia đình sao? Chỉ có thể là áp lực."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.