Nhìn dáng vẻ Hạ Nhiêu nhặt đồ ăn, Thẩm Phi cảm thấy rất thú vị, duỗi tay cầm lấy nửa quả súp lơ nghiên cứu nói: "Những cái màu trắng này không cần sao? Sao anh thấy toàn bộ đều bị em ném hơn một nửa?"
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Nhiêu thay đổi, mất tự nhiên nhướng mày nói: "Những cái đó đều không thể ăn, đương nhiên phải bỏ."
Ai ngờ vừa dứt lời, mẹ Hạ từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy Hạ Nhiêu đang cầm súp lơ trong tay, vội vàng nói: "Súp lơ a......"
Vội vàng lấy quả súp lơ trong tay Hạ Nhiêu ra, bất đắc dĩ thúc giục nói: "Không làm thì đứng qua một bên ngồi đi, nhìn xem con sắp đem súp lơ vứt đi hết rồi."
Mặt Hạ Nhiêu lập tức đỏ lên, mất tự nhiên đứng lên đi ra ghế sô-pha ngồi, chột dạ nhìn về phía Thẩm Phi nói: "Ahaha..... Tôi là nghĩ để cho mẹ làṃ, không muốn làm nên vẫn có chút khác nhau."
Thẩm Phi khó được lúc nhìn thấy bộ dạng Hạ Nhiêu ngượng ngùng, cho nên trêu ghẹo nói: "Nhưng em không nấu cơm a, xem em vừa rồi nghiêm túc như vậy, ra dáng ra hình, ai dè là gà mờ."
Hạ Nhiêu nghe vậy sắc mặt càng thêm đỏ lên, không phục trả lời: "Vậy cũng tốt hơn so với anh, anh gà mờ cũng không xứng."
Nói xong mới nhận thấy được không thích hợp, lập tức nhấp môi, khẩn trương quan sát đến thần sắc của Thẩm Phi , phát hiện mặt hắn vẫn như có ý cười như cũ, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708678/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.