Từ đầu đến cuối, Hi không sai người đi cứu cô gái kia, cho đến khi cô ta cứ vậy mà chết, Hi cũng chỉ cười cười nói một câu: "Đáng tiếc ..." Sau đó không chút niệm tình đi ra tầng ngầm.
Mấy ngày kế tiếp tựa như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục hoan lạc, tìm một đống sủng vật từ từ chơi, biến đổi biện pháp chơi cho đến khi những người đó chịu không nổi mà chết.
Hắn rốt cuộc nhịn không được hỏi Hi, hỏi hắn không phải rất thích cô gái kia sao? Vì sao phải tự mình đẩy cô ta vào chỗ chết?
Hi trả lời làm hắn chấn động không thôi "Không tồi, cho tới nay nàng là người ta thích nhất, đáng tiếc, nàng không thể tự bảo vệ mình, bạn lữ *của sói sao có thể mềm nếu vô lực? Không thể sóng vai mà đi thì để cho ta chém gϊếŧ đi, dù sao cũng phải rơi vào trong tay thợ săn có phải không?"
("Bạn lữ": bạn đời)
Lời Hi nói không có lúc nào mà không ở trong đầu hắn quanh quẩn, bạn lữ sói ......
Lúc đó hắn chấn động thật sự, Hi thế nhưng có suy nghĩ muốn tìm bạn lữ. Phát hiện này làm tâm hắn rất đau, hắn hình như đã quên, Hi không phải của một mình hắn, mặc dù bọn họ giống nhau như đúc.
Mà hắn cũng thông qua lời nói của Hi mà dần dần hiểu rõ, Hi muốn tìm sủng vật có tâm hồn sạch sẽ, ngoại trừ thích hoan lạc máu tanh, còn có một nguyên quan trọng nhất, đó chính là cũng hy vọng ở thế giới con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708642/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.