Một đường trầm mặc, trong xe hàn khí vẫn luôn tăng chứ không giảm, làm Hạ Nhiêu thở dốc có chút khó. Nói thật, nếu là trước đây cô nhất định chạy trốn, mặc kệ là sống hay chết, dù sao chính là không cần lại bị áp lực muốn chết muốn sống.
Chỉ là hiện tại không được, thời gian càng lâu, cô càng thêm biết chính mình không có tư cách tùy tiện nổi giận, cơ hội chỉ có một lần. Nếu cô không thể nhịn xuống chờ đợi thời cơ, mà là tùy ý làm liều, như vậy cô vĩnh viễn đều đừng nghĩ chạy thoát l*иg giam hắc ám này.
"Buổi tối, 6 giờ tôi có hẹn với khách quan trọng, nhiệm vụ của cô chính là hầu hạ bọn họ thật tốt, phân phó gì cũng phải làm theo."
Giọng nói lãnh khốc tà mị, rất êm tai, lại mang theo cường thế không cho cự tuyệt.
Bọn họ?
Lông mi hơi hơi đong đưa, tựa như mặt hồ bị gió phất qua hơi hơi quơ quơ lại khôi phục bình tĩnh. Cô còn muốn nhìn xem thân mình này còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Cánh môi trắng nõn hơi hơi khẽ mở, nghe lời phun ra: "Biết."
Thẩm Ngoạt nghiêng mắt, đôi mắt sắc bén màu hổ phách dừng ở trên người cô, an tĩnh mà ngoan ngoãn, đầu hơi hơi cúi xuống tựa như sủng vật đang chờ đợi chỉ thị.
Đôi mắt lãnh khốc hiện lên một đạo hung ác, giơ tay bóp cằm cô, giọng nói lạnh băng chậm rãi như lưỡi dao sắc bén: "Không cần ý đồ, nếu không tôi đem cô đưa đến Châu Phi, cho cô mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708602/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.