Ngay sau đó di động truyền đến giọng nói đều đều, Mạch Tuyết cất điện thoại đi, cảm xúc âm lãnh cuồng bạo cũng dần dần biến mất, lông mày thon dài nhíu lại mang theo một tia lo lắng.
Hắn biết, từ trước đến nay đối với đồ vật không có giá trị Thẩm Ngoạt tuyệt đối sẽ không mềm lòng, huống chi Hạ Nhiêu từng cắn thương hạ thân của anh ta. Cô có thể miễn cưỡng sống đến bây giờ hẳn là Thẩm Ngoạt rất coi trọng mối làm ăn kia rồi.
Nếu ba ngày sau Hạ Nhiêu làm ra chuyện gì ngoài ý muốn , vậy thì mặc kệ là ai cũng sẽ không bảo vệ được cô.
"Mang Hạ Nhiêu đi tầng hầm , kêu bọn họ dạy dỗ thật tốt,mặc kệ dùng cách nào, nội trong ba ngày sau tôi muốn một Hạ Miều ngoan ngoãn nghe lời ."
Mạch Tuyết phân phó người áo đen vẫn luôn đi theo phía sau, khuôn mặt một mảnh lãnh trầm.
"Vâng, ông chủ."
Người áo đen đang định xoay người đi thì lại bị Mạch Tuyết gọi lại, khóe miệng anh giật giật, hơn nửa ngày mới phân phó: "Kêu Nguyên Viêm tới bôi thuốc cho cô ta đi."
Đáy mắt người áo đen hiện lên một tia kinh ngạc, lại không dám biểu hiện ra ngoài, cúi đầu lên tiếng liền rời đi.
Hạ Nhiên đã về phòng, mà Nguyên Viêm vốn dĩ biến mất lại xuất hiện ở trước mặt cô, trong tay cầm khay thuốc mà cô quen thuộc.
Người áo đen đi vào, vừa lúc thấy Nguyên Viêm đang giúp Hạ Nhiên bôi thuốc, cậu ta liền đứng đó chờ.
"Cậu ấy sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708600/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.