Lúc Hạ Nhiêu sắp ngất xỉu, Mạch Tuyết đúng lúc buông lỏng môi cô ra, hôn hôn vành tai trong suốt ửng đỏ :"Nói, em muốn tôi, muốn tôi chiếm lấy em."Giọng nói khàn khàn tràn ngập tìиɧ ɖu͙©, giống như kẹo bông gòn mềm mại , dính dính mà ngọt lịm. 
Hạ Nhiêu duỗi tay ôm lấy đầu anh, mê mang nói : "Tôi muốn anh..... Mạch Tuyết...... Tôi muốn anh....." 
Cái gì mà lý trí, gì mà tự giữ, đều ở một câu nói của Hạ Nhiêu mà bị vứt hết không còn một mảnh. 
Giọng nói mềm mại khiến Mạch Tuyết không thể nhịn nữa, anh giống như con dã thú bị nhốt lâu rốt cuộc được thả ra, vòng eo đâm một cái thật mạnh . 
"Ân......" 
"A......" 
Tiếng rên đê mê thoáng chốc vang lên, hai người rốt cuộc kết hợp với nhau không có một khe hở. 
Đường đi ấm áp chật hẹp khiến Mạch Tuyết ăn đau kêu lên một tiếng, nhưng đau đớn qua đi anh muốn dừng cũng không dừng được. 
Không hề ngừng lại, trực tiếp vội vàng mà luật động, gần như điên cuồng mà mãnh liệt. 
Trướng đau chỉ là trong nháy mắt , cô bị hạ dược nên thân thể vô cùng khát vọng, mà Mạch Tuyết mang đến cho cô không phải là đau đớn, mà là vui thích làm cô không chịu nổi. 
"Ân...... A...... Ân......" 
Từng tiếng rêи ɾỉ đổi lấy chính là Mạch Tuyết càng thêm điên cuồng va chạm, mỗi lần đều hung hăng đâm vào đến tử ©υиɠ mềm mại nhất. 
Hơn một ngàn cái miệng nhỏ không ngừng hút lấy nấm đầu của hắn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, làm động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708591/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.