Chương trước
Chương sau
Chỉ nghe giọng nói hắn bén nhọn mà giận dữ: " Đàn bà các cô mới là sinh vật tàn nhẫn nhất trên đời này ! Đó là đứa con bà ta mang thai mười tháng a...... Đó là miếng thịt trong bụng bà ta rơi xuống a...... Bà ta sao có thể...... Sao có thể nhẫn tâm đem con mình bán cho người khác, chỉ vì mấy trăm đồng tiền..."

"Cô biết đứa hài tử chín tuổi bị bà ta bán, về sau mỗi ngày đều sống không bằng chết sao?! Ngay cả con chó cũng không bằng, bọn họ bởi vì thấy hắn lớn lên quá đẹp nên trực tiếp đem hắn dạy dỗ như một đứa con gái."

Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn đầy hận ý, hắn cười cuồng dã tựa như muốn đem tất cả hủy diệt, xé nát.

Nhưng mà, Hạ Nhiêu lại cảm nhận được một tia bi thương.

"Cô nói, tôi là một người thích con trai, hơn nữa còn xem như con gái, vì sao còn cần thứ này?"
Mạch Tuyết buông lỏng cô ra, biểu tình khôi phục một chút, hơi hơi mỉm cười, lại về tới biểu tình trong suốt giống như thiên sứ .

"Tôi đã yêu cầu Nguyên Viêm giúp tôi cắt nó, bởi vì tôi không cần vật vô dụng như vậy, nhưng hắn không đồng ý, hắn nói, nếu có một ngày tôi thật sự yêu một người đàn ông, thì hắn sẽ giúp tôi, nhưng mà......"

Đôi mắt Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Nhiêu, đáy mắt quái dị làm Hạ Nhiêu nhịn không được rùng mình, chỉ nghe hắn mị hoặc quyến rũ nói.

"Cô xuất hiện...... Cô biết không? Lúc trước, khi cô xấu hổ, nó lại có cảm giác, rất nhạt, tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc tôi ôm cô, nó lại có cảm giác, lúc này tôi tin nó không phải phế phẩm, nó vẫn có sinh mệnh, chỉ là cần cô đánh thức mà thôi."

Mạch Tuyết ôn nhu vuốt ve mặt Hạ Nhiêu, đáy mắt có một tia khát vọng chính hắn cũng không phát hiện.
Nhưng Hạ Nhiêu lại nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia phức tạp.

Mặc dù hắn không nói đứa nhỏ kia là ai, nhưng hình dung rõ ràng như vậy sao cô không nhận ra được, chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa chuyện gì cũng không hiểu. Mà hắn lại ngay lúc này bị mẹ mình vì mấy trăm đồng tiền mà đem bán.

Hạ Nhiêu không nói một lời, chỉ là duỗi tay cầm tiểu long phấn nộn sạch sẽ, một khắc chạm vào thứ mềm mại kia làm tay cô hơi hơi run lên.

Hạ Nhiêu áp xuống khẩn trương trong lòng , thật cẩn thận vuốt ve nó, mang theo một tia nhẹ nhàng. Cô cẩn thận cùng che chở làm cả người Mạch Tuyết run lên, đáy lòng tĩnh mịch hơi hơi nhảy lên vài phần.

Nhưng mà lúc này Mạch Tuyết không có thời gian đi tìm kiếm cảm giác ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hạ Nhiêu đang cầm tiểu long, hắn cảm nhận được nó đang dần dần trở nên nóng rực, gân mạch tĩnh mịch cũng lung lay, mặc dù bên ngoài nhìn vẫn giống như ngủ say không tỉnh.
"Ngậm lấy nó......" Giọng nói yêu mị khàn khàn, gương mặt lộ ra một chút kích động lại mang theo một tia chờ mong.

Hạ Nhiêu ma xui quỷ khiến cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại của nó, trong lòng không có một tia kháng cự, cũng không có một tia ghê tởm, cái lưỡi hồng nộn hơi hơi liếʍ liếʍ, không có hương vị gì lạ, thậm chí có một mùi hoa lài thuộc về trên người Mạch Tuyết .

Cánh môi hồng nhuận dần dần đem nó ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt ở long thân liếʍ láp, động tác ngây ngô vụng về ngược lại mang đến cho Mạch Tuyết một cỗ kí©ɧ ŧɧí©ɧ xưa nay chưa từng có, một cỗ điện lưu từ hạ thể lên đến đỉnh đầu, làm hắn thoải mái rêи ɾỉ một tiếng.

Trước kia cùng những người đàn ông lên giường, bọn họ không phải chưa từng âu yếm bảo bối của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ rõ ràng như thế, hắn cũng đã tìm phụ nữ thử qua, nhưng những người phụ nữ đó đυ.ng vào hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Chỉ có Hạ Nhiêu, chỉ có người phụ nữ này, lúc cái miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy hắn, hắn không chán ghét, càng không giận dữ, hắn khát vọng cô âu yếm nó.

Hạ Nhiêu ngây ngô liếʍ láp long căn mềm mại, thong thả di chuyển, dần dần, cô phát hiện tiểu long trong miệng hơi hơi giật giật, cô bỏ tiểu long trong miệng ra nhìn chằm chằm nó, muốn nhìn xem có phải nó xảy ra biến hóa hay không.

Mà Mạch Tuyết lại bất mãn nhíu mày: "Cô làm gì vậy?!"

Hạ Nhiêu vẫn đang tìm tòi nghiên cứu nhìn tiểu long của hắn, chậm rãi nói: "Tôi cảm giác nó vừa động."

Mạch Tuyết nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng áp đầu cô xuống : "Mau! Tiếp tục, đừng dừng!"

Hạ Nhiêu bất đắc dĩ bĩu môi, sao cô cảm thấy lúc này Mạch Tuyết giống như một đứa trẻ.

Lại lần nữa đem tiểu long ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếʍ láp xung quanh, làm nó không ngừng ra vào ở trong miệng cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.