Mạch Tuyết không nhìn thấy Hạ Nhiêu ngây người, mỉm cười mở miệng giải thích nói: "Hiện tại khách đều thích chơi NP, nếu không có kinh nghiệm tốt sẽ rất dễ bị thương, một khi bị thương, sẽ phải mất một thời gian trị liệu, không phải ai cũng đều có thể có đãi ngộ tốt giống cô đâu, nếu không mau chóng khỏi lại, chỉ có thể bị vứt bỏ." 
Sau đó, Mạch Tuyết giống như cảm thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục châm lửa nói: "Cô trước tiên nên đi đến phòng số 4 xem thử, buổi tối ngày hôm đó nếu không phải tôi lên tiếng nhắc nhở bọn họ, cô đã bị đưa đến phòng đó rồi." 
Hạ Nhiêu nghe vậy, bàn tay gắt gao bấu chặt, móng tay bén nhọn đâm thủng da thịt ở lòng bàn tay, một chút cảm giác đau cô cũng không có, cái đau như vậy cũng không che dấu được hận ý cùng đau đớn trong lòng cô. Hạ Nhiêu chậm rãi xoay người đi tới phòng số 4 bên tay phải. 
Gian phòng này khác với gian phòng khác, trong phòng rất sạch sẽ, rất rộng, ngoại trừ chính giữa có con ngựa giả màu trắng giống thật như đúc, thì không còn thứ gì. 
Con ngựa trắng kia không ngừng chạy nhảy, từ mặt tường bên này cho đến bên kia, nếu không phải dưới chân nó là máy móc, cô còn cho rằng đó là một con ngựa thật. 
Trên con ngựa trắng có một người ngồi, không phải ngồi thẳng, mà là nhào vào trên người con ngựa, đôi tay vòng qua bụng ngựa bị dây thừng cột vào nhau. Con ngựa trắng chạy, thân thể người phụ nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708577/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.