Thẩm Phi hơi thương tiếc mà vỗ vỗ vai Hạ Nhiêu, an ủi cô nói: "Yên tâm đi, Phong Chi Uyên là bác sĩ, sẽ có chừng mực, cô sẽ không chết đâu mà lo"
Nghe thấy lời dịu dàng của Thẩm Phi, cô ngước đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của mình lên nhìn hắn. Trước mặt cô là khuôn mặt tuấn mĩ điển trai, trên mặt lại là nụ cười ôn nhu hiền hoà với đôi mắt hổ phách xinh đẹp.
Nhưng Hạ Nhiêu giờ đã không còn trông mặt mà bắt hình dong, lời nói của hắn dịu dàng đến thế nhưng cũng không bù đắp cho sự hành hạ tàn nhẫn của hắn đối với cô. Lời nói của hắn càng làm cô cảm thấy kinh tởm.
Nhìn hắn có vẻ ngoài rạng ngời vô hại như thế mà trong lòng thì thối nát như cầm thú làm cô cảm thấy hắn thật đáng ghét và đáng khinh. Ánh mắt khinh bỉ chán ghét của Hạ Nhiêu khi nhìn Thẩm Phi bị Phong Chi Uyên nhìn thấy.
Ánh mắt Phong Chi Uyên liền trở nên sắt bén lạnh nhạt, cong lên khoé miệng khẽ cười rồi nói: "A....mấy người có thấy người mà được nhiều cô gái mê muội hâm mộ vì vẻ ngoài lịch lãm của mình như Thẩm Phi lại bị bảo bối khinh bỉ không?"
Hắn nói xong lại nhìn về phía Hạ Nhiêu mà dịu dàng hỏi: "Tao hoá, em nói anh nghe, em đang khinh bỉ cái gì?"
Lời nói của hắn làm Thẩm Phi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy đỉnh hoa của Hạ Nhiêu. Hạ Nhiêu vừa mới cảm nhận được cử động này của Thẩm Phi thì bỗng một cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-thanh-yeu/2708559/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.