- Phải, Cố Thành rất tốt, chẳng lẽ tôi lại không được yêu anh ấy? Ngài Tống, tôi nhắc nhở lại một lần nữa, tôi không phải là người vợ đã chết kia của anh. Tôi là tôi, là An Nhiễm, tôi yêu ai can hệ gì đến anh?
Không chút liên quan!
Từng câu từng chữ được thốt ra từ chính miệng của An Nhiễm khiến cho hắn tê buốt ruột gan.
- Ngài Tống, rất xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không thể tiếp tục cuộc đàm phán ngày hôm nay nữa.
- Em không cần hạng mục béo bở này ư? Nghe nói em sắp ra mắt thương hiệu thời trang của riêng mình. Em định từ bỏ cơ hội lần này như vậy sao?
- Tôi cần hạng mục này thật, nhưng không phải là bất chấp giá nào. Càng sẽ không vì danh lợi mà bán rẻ thân thể mình. Ngài Tống, tôi nghĩ anh nên học lại cách làm người đi thì hơn.
An Nhiễm nắm chặt tay nắm cửa, xoay mạnh, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Người con gái trước mặt hắn lúc này, cho dù là An Nhiễm hay là Tử Y, cũng đã vĩnh viễn không bao giờ thuộc về hắn nữa rồi.
Xoảng!
Sau khi An Nhiễm rời đi, đống giấy tờ cùng tài liệu bên cạnh đều bị hắn hất hết xuống sàn.
Hắn ta giống như một kẻ điên vậy. Phải hắn đã làm một kẻ điên suốt năm năm qua.
Năm năm qua, từ ngày cô rời đi có ngày nào là hắn được ngủ yên chứ? Năm năm qua từ khi hắn nhận ra lỗi lầm của bản thân mình, hắn có giây phút nào không bị những quá khứ kia dằn vặt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-co-vo-nho/409215/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.