- Em ngồi xuống đây đi. Bây giờ em đã thấy đỡ sợ hơn chưa?
An Nhiễm lắc đầu, cô cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt Cố Thành.
- Em đau lắm sao? Hay là bị sợ hãi quá độ?
Trước sự quan tâm dịu dàng hỏi han của anh, cô đều lắc đầu im lặng.
- Người em bẩn rồi. Đừng chạm vào em!
- Ngoan, em không có bẩn, không có chỗ nào là bẩn cả. Lúc anh đến, bọn chúng chưa có làm gì em cả.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô. Tí tách, tí tách... rơi vào lòng bàn tay anh. Anh thấy trái tim mình đau nhói.
Nếu như lúc này không phải vì thấy cô mãi vẫn chưa quay về, điện thoại gọi cũng không ai bắt máy. Trời đã chuyển mưa, anh vẫn là không an tâm cô về nhà một mình trong đêm tối.
Anh vẫn luôn như vậy. Năm năm qua, mỗi khi cô về trễ, anh vẫn sẽ luôn lẳng lặng đứng ở cửa đợi cô, đợi đến lúc cô quay về, sau đó sẽ nấu cho cô một bát mì hoành thánh nóng để cô ăn cho ấm bụng. Sau đó mới có thể yên tâm mà đi ngủ.
Nhưng hôm nay trước khi ra ngoài cô không mang theo ô, trời chợt nổi giông, trong lòng có sóng, không hiểu sao nguyên cả ngày hôm nay, mắt phải của anh cứ giật suốt. Anh có một loại dự cảm không lành, quả nhiên anh đoán không sai. Khi nhìn thấy chiếc bông tai của cô dưới đất, anh liền hốt hoảng đi tìm kiếm cô.
Giống như khi bạn tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-dai-co-vo-nho/1991257/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.