Chuyến bay khởi hành lúc 8h ngày hôm sau.
Moon nghe được từ một vài người làm nói chuyện về việc đi tập huấn lượthai của ông chủ, em có vẻ an tâm hơn. “May mắn, ông chủ vẫn sống sót.”
Nhưng nỗi đau tinh thần không thể nguôi bớt. Em đã lạc lối rồi. Điều emlo sợ nhất là bây giờ anh trai sẽ ra rao đây? Khi mà em đã phạm vào mộtthứ tội không thể tha thứ được, đó là dám chĩa súng vào ông chủ.
Khi mà người ta bị dồn vào đường cùng, họ còn gì để mất, nhưem. Nhưng em ân hận quá, dẫu đó chỉ là một viên đạn giấy, nhưng sao mụctiêu không phải chính bản thân em, sao viên đạn không phải rơi vào timem chứ. Gián điệp!- cái từ mà họ chỉ dành cho mẹ em, liệu có phải là em. Em không thể tha thứ cho bản thân. Em đã từng được học, phải tuyệt đốitrung thành, vậy mà sao em lại dám…
Phải rồi, mẹ em làm chỉ điểm cho Interpol mà em đã phải chịu những đầyđọa này, thì cái hành động của em, anh trai em sẽ ra sao? Em ước mình có thể đày xuống địa ngục, chỉ để đừng ai động đến anh trai em…
…
Pari, 7A.M
Ken bắt đầu chiến dịch tập huấn, đôi mắt hắn khép lại một tuổi thơ, từ giờ hắn đã trưởng thành…
…
4 năm sau…
Ông chủ sắp về!- Một quản lý thông báo với nhân viên của mình. Tất cả đều tất bận chỉnh chu tòa nhà.
Trên bầu trời,
- Tọa độ 56X, 72Y, chuẩn bị hạ cánh-Người phi công hạ dần tốc độ.
Hai chiếc trực thăng hạ cánh, luồng không khí áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/84657/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.