Moon mở mắt, đầu em vẫn còn chong chóng quay vòng vòng, đã ngủ một giấc dài mà người vẫn mệt quá. Sau khi vươn vai, em nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu đen. Hômqua, em nhớ là đã ở cùng Yun trong một căn phòng, rồi sao thì không nhớnữa, chắc là đã bị tiêm thuốc mê, nhưng sao giờ lại về đây. Còn Yun nữa, cậu sao không có mặt, Moon trấn tĩnh lại, nếu như em nằm trên giườngSếp thì Sếp ngủ ở đâu, em quay mình sang bên, ơ, không có chiếc giườngmàu trắng nhỏ kê gần. Moon giật mình khi không biết mình đang ở đâu, căn phòng này, giờ thì em để ý, tường đâu phải làm bằng kính, mà là lớp bêtông ấy chứ, còn đồ vật trong phòng không giống những thứ mà em vẫnthường nhìn.
Sao em chẳng nhớ gì hết, không thể hình dung được gì hơn. Em chẳng lẽ lại được cứu sống, phải rồi, nhưng còn Yun đâu mất rồi?
- Yun!- Moon chưa thể ngồi hẳn dậy, nhưng tình thương em dành cho cậu thì có thể.
Rồi cánh cửa phòng mở, có bóng người bước vào, Moon không dấu khỏi sự lo lắng, tiếng chân này em không nghe quen, nhưng nếu để ý kĩ thì đãtừngcó những kỉ niệm. Arrow bước vào, tay hắn cầm một cốc nước và taybên kia là một nắm thuốc. Tiến lại gần em, hắn không hề tỏ thái độ nhưlúc nhỏ.
Moon không tin vào đôi mắt mình, là Sếp nhỏ chứ không phải một ai khác,em dụi mắt, hay chăng em đang nhìn nhầm, vì giữa hai người Sếp có khakhá điểm giống nhau. Nhưng không, em không nhầm, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/2186224/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.