Ngày qua ngày, em mệt nhoài. Không có lí tưởng sống, chẳng biết mục đích tồn tại để làm gì nữa, em có khỏemạnh hay ốm đau thì có ai biết tới, cũng như nếu có tất cả mọi thứ liệucòn ai ở bên để sẻ chia. Trước đây, em mong mình trở thành một đứa trẻngoan để anh trai xoa đầu, hay là cố gắng học lập trình để mơ một ngàygiúp đỡ cho anh, rồi khi được đi học, em muốn mình học thật tốt để thivào một trường đại học giống như những bạn trẻ khác, có khi lại cật lựclao động để ngài Báo biết rằng em không phải gián điệp,… vậy mà không có một cơ hội nào mở ra cho em. Có ai tin trên đời lại có một cuộc đờichật vật , không có lấy một ánh sáng hy vọng… như thế này!
Máu vương xuống sàn, lấm tấm mà đỏ thẫm. Em chẳng biết mình đã làm gìsai để ông trời ghét em tới vậy, cả tử thần cũng chối bỏ, để em bơ vơsống không bằng chết…
Nếu tình yêu là hận thù
Chắc có lẽ em là người yêu anh nhất
Còn nếu hận thù là tình yêu
Chỉ có anh hận được em thôi...
Em nhầm mất rồi, em đã yêu. Trong tình yêu đó có nhiều nỗi đau, hay chỉtoàn nỗi đau, đau vì người em yêu cao sang quá, vì người ấy là kẻ sátnhân ác độc…
Đến giờ em vẫn không thể hiểu tại sao con người đó lại có thể chấp nhậnem, « anh ấy » đã bảo vì em có được trái tim ấp áp hơn tất cả, ngay cảngười dưng cũng khiến em phải động lòng…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-kim-dong-ho/2186211/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.