Nhậm Thiên Chân bất ngờ nghe thấytiếng anh mới biết anh đã tỉnh, giật mình run bắn một cái, nghiêng đầunhìn anh, lại thấy anh làm bộ mệt mỏi nhìn mình, trong lòng biết tỏnganh lại làm chuyện xấu, nên xoay người đi không để ý đến anh nữa.
”Thiên Chân, đầu đau quá...” Phó Đông Bình lại gọi cô lần nữa.
Nếu không phải anh ta đang bị bệnh, cô thật sự không muốn quan tâm đếnanh ta, Nhậm Thiên Chân cúp máy, đi tới trước người anh, tức giận, “Anhkêu la cái gì thế hả, đau đầu thì tìm bác sĩ, tôi không phải bác sĩ.”
”Bác sĩ không hiệu nghiệm, gọi em mới có có tác dụng, anh trai em đóirồi, đi mua đồ cho anh ăn đi, chữa chứng đau đầu của anh.” Phó Đông Bình nửa cười nửa không nhìn Nhậm Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân không có cách nào nói lại nổi con người này, chỉ đànhphải ra ngoài mua cơm cho anh. Lại nói, anh cũng thật không khách khíchút nào, sai khiến cô như một người giúp việc, một chốc muốn ăn mónnày, một hồi muốn ăn món kia, khăng khăng là bác sĩ đã nói, người bệnhthèm ăn là chuyện tốt, thuốc bổ không bằng đồ ăn bổ.
Đợi đến khi mua cơm quay về, cái người không khách khí kia lại đưa mộtchậu áo quần bẩn cho cô, cười nói: “Em cũng không thể bảo bệnh nhân tựmình đi giặt được.”
Nghĩ đến anh vì mình mới bị thương, tiền thuốc cũng là do tự anh bỏ ra,Nhậm Thiên Chân cũng không tiện mở lời nói gì, ngoan ngoãn đem chậu quần áo bẩn đi giặt.
Bới tìm trong đống quần áo bẩn nhưng không thấy quần lót đâu, Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/183830/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.