Phó Đông Bình nói: “Không biết lạcđường hay rơi xuống khe núi rồi, ban đầu bọn họ còn nghe thấy cô ấy nóichuyện nên chỉ mải đi đường, đi một lúc mới phát hiện không thấy cô ấyđâu, trở ngược lại đi tìm mà cũng không tìm được, bảo chúng ta lái xeđến giúp.”
Nhậm Thiên Chân nghĩ rồi lại nói, “Chúng ta cùng đi tìm đi, dù sao thônQuỷ Vương vẫn ở đây, đợi tìm được người rồi quay lại cũng không muộn.”Việc tìm người không nên chậm trễ, hai người lại dọc theo đường cũ trởvề, đến quán cơm nhỏ lái xe đến gặp bọn Hạ Đình Vũ.
Thấy Phó Đông Bình dẫn Nhậm Thiên Chân cùng đến, Hạ Đình Vũ nhanh trígiống như đã đoán ra được điều gì đấy, chớp mắt với Phó Đông Bình, nhưng anh lại tảng lờ đi.
”Đồng Hi, tốt nhất là em lên xe đi, mấy người bọn anh đi tìm là đượcrồi.” Phó Đông Bình sợ Đồng Hi không những không thể giúp, ngược lại sẽđi lạc.
Đồng Hi không đồng ý, “Dao Dao mất tích, em mà không giúp sức thì khônghay.” Hạ Đình Vũ lo rằng cô ấy cũng sẽ bị lạc, bèn khuyên: “Đồng Đồng,hay em cứ lên xe đi, khe núi này rất lớn, nói không chừng lại có heorừng hay gì đấy nữa, ngộ nhỡ em thật sự tách ra khỏi bọn anh, chỉ e emsẽ gặp nguy hiểm.”
Đồng Hi luôn lo cho Hề Dao Dao, đành nhượng bộ xin xỏ, cầu xin Hạ ĐìnhVũ, “Anh Hạ, vậy không bằng em đi cùng với anh, cũng có thể để mắt đếnnhau.” Hạ Đình Vũ thấy cô kiên quyết đòi đi, cũng không nói thêm gì nữa.
Phó Đông Bình nói: “Vậy chi bằng chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/183822/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.