Sau khi hành trình đến châu Âu kết thúc, quay về đảo Cò, cuộc sống lại như cũ.
Nhậm Thiên Chân dày công ăn diện, nhìn bản thân trong gương, dù có trang điểm đậm đến mấy vẫn không che được nét tiều tụy, gần nửa năm qua, côthường xuyên mất ngủ, cho dù có ngủ cũng sẽ nằm mơ, mơ thấy Phó ĐôngBình, mơ thấy anh con đàn cháu đống, còn cô lại thành người già neo đơn.
Trong đại sảnh buổi tiệc ánh sáng lung linh, cô vẫn kiều diễm như hoa, làm người người bên cạnh rối rít bàn luận.
”Thiên Chân...” Có người đàn ông gọi tên Nhậm Thiên Chân từ phía sau.Nhậm Thiên Chân quay đàu lại nhìn, thì ra là Trang Tự Minh đã nhiều ngày không thấy, anh mặc âu phục màu đen, trông đẹp trai phóng khoáng hơnxưa nhiều.
”A, anh đấy à! Đã lâu không gặp.” Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên vui mừng đưa tay ra bắt tay với anh ta.
”Gần đây có khỏe không?” Trang Tự Minh nhìn vẻ mặt hơi tái nhợt của cô, “Nhìn em đẹp như thế này, chắc cũng không tệ đâu nhỉ.”
”Cũng bình thường thôi, nếu muốn biết chuyện của em thì đọc báo hay lênmạng đọc tin là được.” Nhậm Thiên Chân cười một cách thoải mái. Từ lâucô đã học được cách không cho phép bản thân yếu thế trước mặt ngườingoài, kiên cường chính là vũ khí cần thiết để một người phụ nữ sinh tồn trong xã hội.
”Sang đây đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Trang Tự Minh dẫn Nhậm Thiên Chân ra chỗ khuất ngoài ban công.
Trao đổi tin tức với nhau, Nhậm Thiên Chân mới biết, Trang Tự Minh cònnữa năm nữa sẽ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510537/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.