Trong phòng bệnh, khi Hề Dao Dao nhận được cuộc gọi của Phó Đông Bình thì lập tức chạy ra hành lang đón anh,Phó Đông Bình hỏi thăm tình hình rồi cùng cô ấy vào phòng bệnh.
Đồng Hi yếu ớt nằm trên giường, gương mặt trắng bệch như giấy, hai mắtsưng đỏ, trên cổ tay quấn mấy lớp vải xô dày cộm, nghe thấy âm thanh, cô ấy miễn cưỡng mở mắt ra, thấy là Phó Đông Bình thì nước mắt lại tuôntrào.
Phó Đông Bình ngồi xuống cạnh giường bệnh, có phần trách móc, “Em làmnhư thế liệu có nghĩ đến hậu quả không? Có nghĩ đến bố mẹ vất vả nuôi em khôn lớn không?” Đồng Hi òa khóc, “Em... em, anh Tiểu Vũ nói sẽ khônggặp lại em nữa.”
”Vậy thì em cũng không cần phải tự sát, tự sát là hành động ngu ngốcnhất, chẳng những không khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý mà trái lại cònlàm cậu ta rời xa em hơn. Em làm như thế, ngoài việc khiến mình đau,khiến bố mẹ đau thì không có bất cứ tác dụng nào đâu.” Phó Đông Bìnhkhông hề thích mấy cô nàng cứ hỡ gặp chuyện là lại đòi sống đòi chết như thế này tí nào.
Thất tình thì có gì to tát chứ, đâu phải ai chưa từng thất tình, tự sát vì thất tình là hành động yếu kém nhất.
Đồng Hi bị anh nói đến mức ngẹn họng không trả lời được, im lặng khóc tức tưởi.
Phó Đông Bình thấy cô bé mím môi, dáng vẻ đáng thương thì từ tốn nói,“Chưa đến mấy năm là em sẽ hiểu, hai người sống chung với nhau khôngphải chỉ cần yêu là xong, mà còn phải bao dung thông cảm lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510535/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.