Sau khi tạm biệt lão Triệu, Phó Đông Bình quay về khách sạn, lại được lễ tân thông báo rằng, Nhậm Thiên Chân đã về đảo Cò rồi.
Lễ tân nói: “Nhậm tiểu thư nói là gọi điện cho anh mãi không được, nênnhờ chúng tôi truyền lời lại giúp anh là cô ấy có nhắn tin cho anh trong Wechat, bảo anh bao giờ về thì xem.”
Lúc ở trại tạm giam nên phải tắt điện thoại, khó trách cô không gọiđược, Phó Đông Bình một mình đi vào thang máy, mở điện thoại lên, quảnhiên phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, lại còn cả tin nhắn thoại nữa.
”Đông Bình, đài truyền hình có chuyện gấp nên gọi em về, em không đợianh nữa, em đã thanh toán tiền phòng rồi, cám ơn anh đã đi cùng em.”
Nhậm Thiên Chân cũng không nói rõ nguyên nhân mình vội vã rời đi, khiếncho Phó Đông Bình cảm thấy, chẳng qua cô chỉ đang lấy cớ để rời đi, tâmtrạng cô vốn đã không tốt, kết quả giám định phụ hệ lại giáng thêm chocô một đòn nữa, không có dũng khí nào để đối mặt tiếp, chỉ đành phải rời đi.
Nhìn đồng hồ, lúc này chắc cô đang ở trên máy bay rồi. Phó Đông Bìnhquay về phòng, nằm ngã xuống giường, không muốn suy nghĩ chuyện gì nữacả, cảm giác như mình sắp bị đào khoét.
Qua một lúc rất lâu, anh mệt mỏi mở mắt ra, vô tình trông thấy trên đầugiường có một con búp bê đáng yêu, dáng vẻ thông minh khôn khéo đó lạicó mấy phần giống Nhậm Thiên Chân.
Chắc là búp bê mà người hâm mộ tặng cô đây, chỉ cao mười mấy centimet,làm rất công phu, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510533/quyen-3-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.