“Bên ngoài còn có người đấy.”
”Bọn họ không vào đâu, hơn nữa, họ là bố mẹ người thân của em mà.”
Nhậm Thiên Chân cúi đầu không đáp, một lúc sau mới len lén nhìn anh, “Em cảm thấy càng lúc càng không thân được với họ.” Phó Đông Bình không lên tiếng.
Nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó, trong lời Khúc Hà không hề che giấuhận ý với Nhậm Cầu Thực, dù Nhậm Cầu Thực đã chết nhiều năm, nhưng bàvẫn không thể quên được chuyện trước đây bị lừa và cả chuyện ông đãkhiến người chồng hiện tại của bà bị thương nặng, Thiên Chân thông minhnhạy cảm, làm sao cô có thể không nhận ra được tình cảnh trước mắt mìnhchứ.
”Dù nói thế nào đi nữa thì đó vẫn là mẹ em, vẫn yêu em.”
”Bà ấy yêu Chương Ấu Quần và Thiên Lâm nhiều hơn yêu em.”
”Thiên Chân, sao em cứ phải nghĩ như vậy chứ, bọn họ đều là người thâncủa em, giữa người thân với nhau sao có thể so đo như thế, em đó...” Lời đến bên miệng, Phó Đông Bình kịp thời thu vào, cân nhắc một lát mớinói: “Nhân cách kia có suy nghĩ cực đoan, em không thể bị ảnh hưởng bởicô ta được, em biết chưa, em mới là chủ thể, nhất định phải khống chếđược cảm xúc.”
Nhậm Thiên Chân nhìn anh, trong đôi mắt lan tràn mê mẩn, “Anh gặp cô ấyrồi?” Phó Đông Bình gật đầu, “Không phải vừa nãy em nói nhức đầu sao,chính là lúc đó, cô ta thôi miên em.”
”Có phải rất đáng sợ không?”
”Không, chỉ hơi khó giải quyết thôi, cô ta quá giảo hoạt, núp sau lưng em chỉ huy em làm chuyện xấu.”
Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-tim-den-yeu-em/1510507/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.