Gia Lệ nghĩ đến Đồng Phó Ngôn, nghiêm túc nói: "Nhưng nhắc đến Đồng Phó Ngôn, cũng không biết cậu ấy bây giờ thế nào."
Giản Ninh kinh ngạc nhíu mày, hỏi cô: "Làm sao bỗng nhiên lại nhắc đến anh ấy."
"Đồng Phó Ngôn, chắc em còn nhớ đúng chứ. Chính là người đã dìu em khi chúng ta được giải cứu đấy, chị còn nhớ được về sau hai người rất thân thiết đúng chứ." Gia Lệ sợ cô không nhớ, cố ý nhắc nhở.
"Làm sao có thể quên, mãi mãi cũng quên không được." Giản Ninh đáp lại.
Gia Lệ nghe Giản Ninh nói như vậy, chỉ tưởng là cô coi anh ta như ân nhân cứu mạng không thể quên, cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: "Em đại khái không biết, năm thứ hai sau khi chúng ta rời đi, cũng chính là năm thứ nhất chị quay về Afghanistan, Đồng Phó Ngôn trọng thương phải nhập viện. Em nói xem có phải duyên phận cũng rất quỷ ma không, lúc đấy cậu ta cũng nằm trong cùng một phòng khám với chị, thậm chí là phòng ngay sát vách đấy!"
Lúc cô nói, rất đắc chí nhướng mày.
Giản Ninh vừa nghe lời này của cô, tim của Giản Ninh đã đập nhanh liên hồi, ngón tay cầm ly trà không ngừng vuốt ve miệng ly: "Anh ấy thế nào."
"Chị cũng không rõ ràng lắm, là bạn bè trong cục cảnh sát nói cho chị biết. Hình như trong lúc đối mặt với vụ tập kích vũ trang của băng Taliban, có một viên đạn lạc bắn trúng phần bụng cậu ấy, khiến cậu ấy mất máu nghiêm trọng thậm chí còn bị hôn mê sâu, nên được trực tiếp đưa đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-anh-den-ben-em/1013199/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.