Giản Ninh nghe thanh âm trầm khàn của anh vang lên từ đầu dây bên kia. Trong đầu hồi tưởng lại, những chuyện trong quá khứ có liên quan tới anh mà Quách Chí nói ban nãy.
"Thế nào?"
Pháp y đang thu thập dấu vân tay tại hiện trường vụ án, còn có cảnh sát đang giữ gìn trật tự, đám đông bu đen bu đỏ xung quanh, thậm chí còn hơi ồn ào. Đồng Phó Ngôn liền chen chúc băng qua đám đông, trú dưới tán cây ngô đồng cao lớn, tránh khỏi đám đông, một tay của anh đút vào túi, hỏi Giản Ninh.
“Em đã làm xong phần còn lại của công việc phiên dịch, nên bây giờ em có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.” Kiến Ninh im lặng, ngập ngừng hỏi: “Có lẽ trong nửa tháng nữa, em sẽ bay đến Afghanistan, anh nghĩ thế nào? ”
Giản Ninh nhưng thật ra là muốn hỏi anh có thể cùng mình đến Afghanistan không, đó là nơi mà hai người lần đầu tiên gặp nhau, cũng là vùng đất anh ấy từng anh dũng chiến đấu.
Đồng Phó Ngôn lại có vẻ lạnh lùng: "Ừm."
Giản Ninh có chút thất vọng với câu trả lời ngắn gọn của anh, nhưng cô vẫn cười đối thoại với anh: "Vậy anh có đặc biệt thích món ăn gì không, hôm nay em nhận thầu nhà bếp, có thể khao Đồng tiên sinh một bữa ngon lành."
Đồng Phó Ngôn thấp giọng cười, bên trong ánh mắt đong đầy cưng chiều, chỉ là nghĩ đến bây giờ còn có công việc, ngữ khí vẫn khá nặng nề trả lời cô: "Hôm nay có thể rất muộn anh mới về, em cứ nấu cho em ăn là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-anh-den-ben-em/1013180/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.