Đồng Phó Ngôn thay tăm bông mới, chấm thuốc khử trùng, nhẹ nhàng bôi lên đầu gối Giản Ninh, ngữ khí của anh bình thản: "Tùy ý cô."
Giản Ninh xích lại gần anh: "Đồng Phó Ngôn, có chuyện này đã từ lâu rồi em luôn muốn hỏi anh."
"Nói."
"5 năm trước anh đưa em phương thức liên lạc, em đã gửi thư qua cho anh, anh cũng có hồi âm, thậm chí còn tán dóc qua điện thoại với em. " Ánh mắt kiến nghị của Giản Ninh thẳng tắp nhìn chằm chằm Đồng Phó Ngôn, hòng không muốn bỏ qua bất kỳ cảm xúc kích thích nào, cho dù là mảy may, trên mặt anh: "Nhưng bỗng về sau có một ngày, em cũng gửi thư y hệt những lần trước đến địa khu Afghanistan, thế nhưng từ lần đó về sau không còn nhận được hồi âm của anh nữa, ngay cả lúc em gọi điện thoại cho anh, mãi vẫn không bắt máy, cuối cùng về sau đều biến thành không có kết nối."
Đồng Phó Ngôn thản nhiên nhìn cô: "Cho nên cô muốn hỏi tôi cái gì."
"Đồng Phó Ngôn, điều em muốn hỏi anh chính là, vì sao anh lại cắt đứt mọi liên lạc với em." Giản Ninh nhìn sâu vào ánh mắt lạnh lùng kia: "Từ sau lúc đó, anh đã trải qua chuyện gì."
Thần sắc của Đồng Phó Ngôn khá bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên đầu gối của cô: "Tôi cũng đã nói qua, về sau tôi đã đến Vân Nam nhậm chức, cho nên khi cô gửi thư đến Afghanistan tôi không nhận được."
"Vậy điện thoại anh đâu."
"Bởi vì nguyên nhân công việc, tôi đã đổi điện thoại." Đồng Phó Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-anh-den-ben-em/1013160/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.