“Mẹ.” Giản Ninh nhìn bà, bàn tay trong vô thức buông lỏng bàn tay của Đồng Phó Ngôn ra: "Đã lâu không gặp."
Scarlett rất bình tĩnh gật đầu, sau đó đặt ánh mắt trở lại phía Đồng Phó Ngôn: "Đây là?"
"Chào dì, cháu là Đồng Phó Ngôn." Đồng Phó Ngôn chăm chú trả lời bà: "Là bộ đội Gìn Giữ Hòa Bình đang đóng tại Afghanistan.”
Scarlett nói: "Là quân nhân à, chỉ có điều cái nghề quân nhân này quá nguy hiểm, không thể lo lắng chu toàn cho gia đình. Ngộ nhỡ về sau....."
"Mẹ!" Giản Ninh hơi tức giận, trực tiếp xen vào lời bà.
Đồng Phó Ngôn cười nhạt nói: "Làm quân nhân xác thực rất khó chiếu cố và quan tâm đến gia đình, nhưng một khi đã lựa chọn con đường này, nên thực hiện đúng chức trách của mình, không được làm trái với lời thề của bản thân từ lúc ban đầu."
Scarlett nghe anh nói, nhíu mày: "Vậy Ninh Ninh của tôi về sau nếu lỡ....."
Lời nói của Scarlett bị đánh gãy lần nữa, nhưng người đánh gãy lời bà lần này, là Đồng Phó Ngôn.
Ánh mắt Đồng Phó Ngôn kiên nghị lại sáng ngời, dưới áng chiều tà càng khiến nó thêm phần rạng rỡ: "Giản Ninh là một cô gái cực kỳ tốt, về sau tìm được nửa kia, người đó nhất định sẽ đối xử rất tốt với em ấy, cho nên dì không cần nóng vội, chỉ cần gặp được người phù hợp sẽ ổn thôi."
Ý tứ trong lời nói của anh lại không thể không rõ hơn.
Móng tay Giản Ninh ghì chặt vào lòng bàn tay mình, nhưng đau đớn cũng không thể che giấu được sự xấu hổ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chieu-anh-sang-anh-den-ben-em/1013158/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.