Không có Lâm Tu Duệ quản, Lâm Tương bên Phù Hương viện kia đem ma phí tán dùng đến thoải mái, tuy rằng thịt thối đã hết, nhưng vết thương trên người bị xẻo như vậy lại thâm lại, cũng không phải nhất thời nửa khắc liền tốt lên. 
Quanh thân đau đớn vẫn tra tấn Lâm Tương, may mà miệng vết thương trải qua nhiều ngày đã phục hồi, không tiếp tục thối rữa như cũ, thời điểm không thay thuốc, những tiểu nha hoàn đó đã không còn phải trói buộc nàng lại như trước. 
Đối với chuyện Lâm Tu Duệ bị thương, Lâm Tương thật ra không có tâm tư đi quản, thậm chí cũng chưa từng phái người đi thăm, bởi vì tâm tư nàng ta đã hoàn toàn đặt trên ma phí tán, nào còn nhiều nhàn tâm để quản chuyện khác. 
Hơn nữa, Lâm Tu Duệ bị thương còn tốt, như vậy liền không có ai đến quản thúc nàng ta. 
Nghênh Xuân nhìn Lâm Tương nằm ngửa trên giường liều mạng mà ngửi ma phí tán, vẫn có chút sợ hãi mà co rúm lại, quay lưng ra cửa, từ lúc bắt đầu đau đến không chịu nổi mới dùng, cho tới bây giờ gói thuốc đã không rời tay, bất quá thời gian mới chỉ ngắn ngủn mấy ngày, mà ấn đường Lâm Tương đã có chút phiếm đen, hốc mắt hãm sâu, mặt như màu đất, hoàn toàn là bộ dáng bệnh tật lâu ngày mà thành. 
Hơn nữa tính tình cũng càng ngày càng trở nên bất định hơn, căn bản không chịu được bất kỳ hạ nhân nào xinh đẹp hơn mình. Bản thân nàng ta bị hủy dung thì người khác cũng đừng hòng tử tế. 
Phàm là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chet-doa-bach-lien-hoa/748216/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.