Chương trước
Chương sau
Toàn bộ quá trình trị liệu, Lâm Tu Duệ vẫn luôn nhắm hai mắt không nỡ nhìn thẳng, mà Lâm Tương tuy đã được rắc ma phi tán nhưng vẫn bị đau tỉnh vài lần, rồi lại hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt miệng vết thương đã bị đào một tầng thật dày, thẳng đến khi máu tươi giàn giụa, Tôn Minh Đức mới dừng tay, rượu mạnh khi dừng đổ thêm vào, liền nhanh chóng tụ tập thành một đống, có thể thấy được miệng vết thương sâu như thế nào, có mấy chỗ còn thấy cả xương trắng.
"Hảo." Tôn Minh Đức rải thuốc bột lên, vỗ vỗ tay, ngồi ở trước Lâm Tương đề bút viết phương thuốc: "Đây là thuốc uống, một ngày năm lần không thể dừng lại, thương thế trên người ba ngày sau ta lại đến thay thuốc."
Lâm Tu Duệ lúc này mới trợn mắt, hỏi: "Vậy khi nào nàng tỉnh lại?"
Tôn Minh Đức một bên đem phương thuốc đưa cho tiểu nha hoàn, một bên nói: "Ma phi tán khi hết hiệu quả thì sẽ tỉnh lại, chỉ là trên người cô nương đau đớn khó chịu, công tử sai người đến hảo hảo nhìn, thiết không thể để nàng làm rách miệng vết thương. Nếu lại chuyển biến xấu đi, thì kể cả loại bỏ hết thịt trên người, cũng không cứu được."
Mới vừa rồi hương vị xẻo thịt vẫn còn, cảnh tượng máu chảy đầm đìa từng màn hiện lên, đâm vào trí óc khiến quanh thân Lâm Tu Duệ cũng có cảm giác ẩn ẩn đau đớn, đánh một cái rùng mình, liền mang Tôn Minh Đức ra Phù Hương viện.
Lâm Tương buổi tối mới tỉnh lại, mới vừa mở mắt liền hít sâu một ngụm khí lạnh, đau đớn trên người so với bị lửa đốt ngày ấy càng hơn bội lần, rượu mạnh thêm thuốc bột, tựa một con dao nhỏ, không ngừng cắt lên da thịt trên người nàng.
Muốn động một chút động lại phát hiện tay chân vẫn bị trói buộc như cũ, lần này buộc còn chặt hơn, mảnh vải trắng bệch căng chặt, cả tay lẫn chân, tất cả đều trói.
"Ca ca...... Ca ca......" Nàng mở to mắt, mơ mơ màng màng nỉ non.
Tiểu nha hoàn để sát vào vừa nghe: "Tiểu thư, ngài nói cái gì?"
"Kêu Lâm Tu Duệ tới...... Kêu hắn tới!"
Lâm Tương sắc mặt quá kém, tiểu nha hoàn sợ xảy ra chuyện gì, bước chân hoảng loạn mà ra cửa, một lát sau Lâm Tu Duệ mang theo vẻ mặt trắng đỏ đan xen cùng thuốc bột mà đến, vết thương trên mặt lại không tiện quấn băng gạc, thoạt nhìn có hơi buồn cười.
"Chuyện gì?" Hắn lạnh giọng hỏi, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
Nguyên bản Lâm Tu Duệ tính toán nghỉ ngơi, lại bỗng nhiên bị nha hoàn từ Phù Hương viện chạy tới đánh thức, nói là tiểu thư tỉnh rồi thỉnh hắn qua đó một chuyến. Lâm Tu Duệ vốn không muốn tới, chỉ vì Lâm Tương làm thương hắn, hắn có chút tức giận, lại thêm việc đối với nàng tại thời điểm này hắn luôn đầy một cổ chột dạ tử nói không rõ, nhưng nghĩ đến lời Cố Hoài Du nói, vẫn căng da đầu tới.
"Đau, đau quá, ca, ngươi cứu cứu ta, ngươi cứu cứu ta!" Lâm Tương nằm ngửa ở trên giường, ách thanh không ngừng kêu đau.
Nàng bị trói ở trên giường không thể mảy may nhúc nhích, ngay cat nghiêng đầu nhìn hắn cũng không làm được, sắc mặt xanh trắng đến không có một tia huyết sắc, thoạt nhìn bộ dáng tựa như sắp gần đất xa trời.
Bị ý tưởng bất ngờ nảy ra này doạ sọn, Lâm Tu Duệ không đành lòng, nói: "Ngươi nhẫn nhẫn, qua mấy ngày liền không đau."
Lâm Tương hai mắt che kín bởi tơ máu, đau đớn đã khiến cho thần trí nàng ta có chút mơ hồ không rõ, trong miệng không ngừng cầu xin: "Ngươi giết ta đi, giết ta, ta liền không đau!"
Lâm Tương ngày thường rất sợ chết, thân mình hơi không khoẻ liền nháo như người ngã ngựa đổ trong phủ, bây giờ như vậy, hiển nhiên đã có mong muốn từ bỏ mạng sống.
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Tu Duệ phân phó với tiểu nha hoàn: "Đổ ma phí tán lên đi."
Đồ vật kia tuy có thể giảm đau, khiến người lâm vào hôn mê, nhưng hơi vô ý có thể sẽ nghiện, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Tu Duệ sẽ không cho Lâm Tương dùng.
Lâm Tương vừa nghe, lập tức cũng không huyên náo nháo loạn muốn chết, vội nói: "Mau, mau mang tới!"
Đêm đó qua đi, trong Phù Hương viện lại vô tiếng kêu đau truyền ra ra, xoay Vinh Xương vương phủ kia trở thành phủ cổ lệ quỷ ám từ u minh tới đây. Tôn Minh Đức lại tới thay thuốc, thoáng ít ma phi tán còn sót ở dưới chân bàn con gần giường, ánh mắt lóe lóe, nhưng không nói thêm gì.
Đối với chuyện Lâm Tương thường xuyên sử dụng ma phí tán, Lâm Tu Duệ cũng hạ lệnh ngăn cản, nhưng một khi chặt đứt Lâm Tương liền phái người tới đem hắn thỉnh qua đó, tìm hắn muốn ầm ĩ, muốn hắn động thủ lấy tính mạng nàng, quả thực khổ không nói nổi. Cuối cùng, Lâm Tu Duệ cũng chỉ có thể kệ nàng ta, thầm nghĩ chờ sau khi nàng khỏi hẳn lại chậm rãi cai bỏ.
Người bệnh không tiện gặp người, Lâm Tu Duệ cũng cực ít khi ra cửa, ngày ngày đem bản thân nhốt trong phòng, nhiều nhất cũng chỉ đi Phù Hương viện nhìn một cái. Vết thương trên mặt hắn đã kết vảy, màu sắc nâu đen kéo dài từ chỗ mũi đến lỗ tai, vô duyên vô cớ làm khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thêm vài phần dữ tợn đáng sợ.
Không chỉ có như thế, Cố Hoài Du còn phát hiện, chẳng những Lâm Tu Duệ cùng Lâm Tương không có động tĩnh, ngay cả Trương Nghi Lâm cũng an phận rất nhiều, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một lần,quần áo trang điểm của nàng ta thật ra khác ngày xưa một trời một vực. Xưa nay luôn thích ăn mặc loè loẹt, trang trí xa hoa, đã biến thành khả ái nhờ nhiều ngày học tập, lời nói cử chỉ mang theo ba phần cảm giác quen thuộc, Cố Hoài Du hơi suy tư, liền hồi qua mùi vị tới, như vậy bộ dáng, nhưng còn không phải là hủy dung phía trước Lâm Tương sao.
Nàng ta đánh cái gì chủ ý, Cố Hoài Du mơ hồ có thể đoán được, vị biểu tiểu thư này, chỉ sợ là muốn lợi dụng cái này, làm điểm thích nghe ngóng sự tình mà ra. Nếu như thế, bản thân liền giúp nàng một phen.
Năm nay ngày mùa hè tới đặc biệt sớm, trời xanh lam thăm thẳm bị mặt trời chói chang chiếu bỏng, nướng đến nửa điểm đám mây cũng không, trong phủ trên cây tràn ngập tiếng ve kêu ồn ào ve.
Lâm Tu Duệ ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, trước bàn bầy mấy trương giấy trắng, ngòi bút nhỏ giọt mực đen, trong nháy mắt đem giấy viết thư nhuốm màu đen tuyền, hắn thở dài, đem giấy vò thành một đoàn ném đi, lại lấy một tờ khác, đề bút lại không viết ra được bất luận cái gì.
Sau khi mất đi ích lợi bên Biện Lương, hoàng đế đã mơ hồ nhìn ra triều đình có dị động, mượn cơ hội gõ Nhị hoàng tử vài lần, rơi vào đường cùng, Nhị hoàng tử cũng chỉ còn cách từ bỏ Biện Lương.
Đúng lúc hết đường xoay xở thì phụ tá bên người hắn mang tới một đạo nhân Uông Vô Lượng dâng xích ẩn tán lên, thứ này mới đầu thử sẽ không nghiện nhưng không khống chế được nhân tâm, nếu không có thuốc giải thì không thể sống.
Lúc đầu Nhị hoàng tử còn e ngại vật này hại nước hại dân, nhưng Uông Vô Lượng thề son sắt bảo đảm, bản thân hắn có thể chế được thuốc giải, lại thêm Kinh Châu bên kia nếu không tuồn bạc qua ắt sẽ khủng sinh đại loạn. Sau khi hai người thử thuốc giải độc xong, thấy đích xác như lời Uông Vô Lượng nói, đơn giản âm thầm chuẩn bị tiến hành lớn.
Bắt không ít ăn mày, lưu dân, được ám vệ áp giải đến hương tích thử thuốc, nếu mấy thứ này có thể chế tạo được lượng lớn thì bạc thu về sẽ là một con số đáng sợ.
Vốn dĩ Vệ Tranh còn muốn nhân cơ hội Tam hoàng tử Vệ Viêm mang Vệ Nghiêu ra cung liền trừ bỏ Vệ Nghiêu, đến lúc đó chỉ cần tùy ý khiển vài tên buôn lậu, trộm mang thi thể Vệ Nghiêu đi. Người là do Tam hoàng tử mang đi, hộ vệ Vệ Nghiêu cũng là do Tam hoàng tử mượn cớ đuổi đi, như vậy, việc này liền nhất tiễn song điêu, chặt đứt khả năng kế vị của Vệ Viêm.
Nguyên bản sự tình đang tiến triển rất thuận lợi, nhưng cái đêm muốn giải người đến hương tích đó, hơn 30 cái dược nhân bỗng nhiên mất tích, Đinh Mang phụ trách việc này cũng biến đâu không rõ.
Đinh Mang người này tuyệt đối không phản chủ, vì thế khả năng duy nhất chính là bị người trên đường bắt đi, cố tình Vệ Nghiêu còn chạy trở về, Nhị hoàng tử đem việc này giao cho Lâm Tu Duệ đi tra, hảo xảo bất xảo liền gặp chuyện Lâm Tương ở vương phủ bị lửa đốt đến hủy dung.
Mấy ngày nay hắn bị nháo đến đầu đau muốn nứt, kết quả cần tra xét, cư nhiên không cần nói cũng biết.
"Thế tử." Cửa phòng bị người gõ, sau khi Lâm Tu Duệ ứng thanh, gã sai vặt liền đẩy cửa mà vào, cung kính nói: "Nhị hoàng tử phái người tới, thỉnh ngài qua đó một chuyến."
Lâm Tu Duệ trong lòng căng thẳng, giơ tay sờ sờ vết sẹo dữ tợn trên mặt mình, nói: "Đi thôi."
Mặt trời dần dần lên cao, nướng mặt đất có chút vặn vẹo, độ nóng cao đáng sợ, phàm là những chuyện liên quan tới gió đều có chút hương vị chật chội. Lâm Tu Duệ che lớp mồ hôi mỏng trên trán thấm ra, ngẩng đầu nhìn thoáng bầu trời chói lọi, nhíu mày vào thư phòng.
Trong phòng phóng đặt mấy khối băng, sương mù ngưng tụ thành màu trắng bị tiểu nha hoàn đứng bên quạt mất, nóng nực trong phòng giảm vài phần, từ ngoài trời chói chang dưới nắng hạ bước vào, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái.
"Thuộc hạ gặp qua Nhị hoàng tử."
Vệ Tranh mặc một thân cẩm y nguyệt bạch thêu trúc văn, một tay đề bút, một tay phụ bối, bút tẩu long xà đang đưa viết cái gì, nghe tiếng cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Ngồi."
Sau một lát, hắn gác bút xuống, sau khi tinh tế liếc nhìn một cái, đem giấy vò thành một đoàn, ném vào bên trong sọt giấy.
"Việc cần ngươi tra, thế nào rồi?" Vệ Tranh phất phất tay, lệnh cho tiểu nha hoàn ra ngoài, mới hỏi nói.
Lâm Tu Duệ vội từ ghế trên đứng lên, chắp tay nói: "Thuộc hạ phụ kỳ vọng của điện hạ, tạm thời chưa tra được tin tức hữu dụng."
Vệ Tranh thất vọng mà nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi: "Mặt ngươi......"
Lâm Tu Duệ vội dùng tay áo che đi, khom người nói: "Trong phủ xảy ra chuyện, chỉ là tiểu thương, không đáng ngại."
Vệ Tranh hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Nam nhi chí lớn ở chuyện kiến công lập nghiệp, đem tinh lực đặt ở trong triều chính mà kệ chuyện hậu trạch, còn ngươi lại tài giỏi, làm theo cách trái ngược."
Lâm Tu Duệ cả người chấn động, trên mặt chợt trắng bệch, hơi hơi hé miệng, chung quy chỉ nói đúng: "Thuộc hạ biết sai."
Vệ Tranh phất tay áo xoay người, hướng ra ngoài cửa nói: "Tiến vào."
Lâm Tu Duệ trong lòng có chút bất an, ngay sau đó giương mắt nhìn lên, sau khi Cao Thiên Hành đi nhanh bước vào, đối với Nhị hoàng tử chào hỏi: "Thuộc hạ tham kiến nhị điện hạ."
Vệ Tranh nói miễn, lại xoay người nhìn Lâm Tu Duệ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đã bị thương ở mặt, vậy liền hảo hảo ở trong phủ nghỉ tạm mấy ngày, đem công việc trong tay chưa xong, giao cho Thiên Hành đi làm."
"Điện hạ!" Lâm Tu Duệ khom người giơ tay, tận lực trấn định nói: "Thuộc hạ chỉ bị thương nhẹ không ngại, mong rằng......"
Vệ Tranh dạo bước lại đây, duỗi tay vỗ vỗ vai Lâm Tu Duệ, đánh gãy lời Lâm Tu Duệ, chậm rãi nói: "Ngươi đi theo ta ngần ấy năm vẫn luôn chưa ra đường rẽ, ta biết ngươi là người thông minh, năng lực sẽ không ngừng tại đây, nhiều năm qua cũng coi như là tận tâm tận lực, chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi, hiện giờ liền nhân lucd bị thương hảo hảo tĩnh dưỡng mấy ngày."
Lâm Tu Duệ bả vai cứng đờ, mỹ danh là nghỉ ngơi, nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, hôm nay nếu cứ như vậy qua đi, thì ngày sau chính là không còn thân cận Nhị hoàng tử.
"Đa tạ điện hạ săn sóc, thuộc hạ tự biết bản thân kém coir, thỉnh điện hạ trách phạt."
Cả phòng yên tĩnh, một lát sau, Vệ Tranh nói: "Thời điểm bây giờ, mỗi hành động một bước đi đầu là dẫm trên băng mỏng, ta không muốn nhìn thấy có bất luận sai lầm gì, nhất là ở người bên cạnh ta."
Lâm Tu Duệ nghe vậy, có chút hãi hùng khiếp vía, ở trong phòng mát mẻ kích ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh.
"Thuộc hạ biết tội, mong rằng điện hạ có thể cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội."
Vệ Tranh dò xét khẩu khí, đến tột cùng hắn cũng đã dùng Lâm Tu Duệ nhiều năm, nếu cứ như vậy bỏ đi không cần, thực sự có chút đáng tiếc, sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Sau khi đem sự tình giao cho Thiên Hành, tự đến hình đường lãnh mười roi, bên, đợi thương thế ngươi sau lành rồi nói."
Lâm Tu Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng ngũ vị tạp trần, hắn làm Nhị hoàng tử thất vọng rồi! Bất quá, vẫn còn tốt, Nhị hoàng tử xử phạt hắn, nếu không phạt, thì cuộc đời này của hắn liền xong rồi. Tuy rằng cuối cùng vẫn phải đem quyền trong tay giao ra, nhưng kết quả đã là khác nhau rất lớn.
——————
Mỗi chương bh dài gần 3000 chữ á~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.