Tống Thời Cẩn nhướng mày, nhanh chóng ngồi xuống ghế, khóe miệng dần dần giương lên, thanh âm lại vẫn suy yếu như cũ: "Vậy phải làm phiền ngươi." 
Hắn buông tay, quần áo trên người chỉ khoác một cách lỏng lẻo, Cố Hoài Du vòng ra phía sau hắn, ngượng ngùng vừa rồi đã hoàn toàn hóa thành khiếp đản. 
Nàng đứng không nhúc nhích, sợ trong nháy mắt nàng chạm vào Tống Thời Cẩn thì cỗ buồn nôn cùng ghê tởm sẽ bao trùm lấy. 
Tống Thời Cẩn mơ hồ biết Cố Hoài Du đang sợ cái gì, nhưng nguyên do trong đó nàng không nói, hắn cũng không miệt mài tìm hiểu. Chỉ biết trong lòng nàng có bóng ma, nếu không nhìn thẳng vào, cứ để mặc trước sau tồn tại, có lẽ tương lai còn mang đến tai hoạ lớn hơn nữa, chi bằng mở tầng vảy này ra, loại bỏ mủ cùng máu, chậm rãi chữa trị, thì may ra mới chữa khỏi hoàn toàn. 
Hồi lâu, Tống Thời Cẩn đang đưa lưng về phía nàng mới mở miệng: "Đừng sợ, là ta." 
Thanh âm hắn mềm nhẹ mà trầm thấp, mang theo trấn an nhân tâm, làm Cố Hoài Du xao động đột nhiên vững vàng hơn. Lòng bàn tay đặt chỗ làn váy lau hai cái, nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi duỗi tay thăm dò cổ áo hắn. 
Quần áo vốn là chưa được mặc tử tế, theo động tác chậm rãi của nàng mà rơi ra từng mảnh, lộ ra làn da hơi trắng, đột nhiên mắt trợn lớn, đối diện nàng là tấm lưng tràn đầy sẹo đã phai màu, cái dài nhất chạy dọc theo lưng tràn ra eo hoàn toàn đi vào vạt áo. 
Tống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-chet-doa-bach-lien-hoa/748211/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.