Chương trước
Chương sau
Thanh âm nàng giống như khánh ngọc chạm nhau, thanh thúy lại mang theo hàn ý, làm Trương Dịch Thành có loại cảm giác như bị đông lạnh lại, trơ mắt nhìn nàng từng bước một chậm rãi đi tới, ngay cả hô hấp cũng bị tắc nghẽn.
Cố Hoài Du đưa lưng về phía mọi người, Trương Dịch Thành có thể nhìn đến rõ ràng hận ý khắc sâu trong mắt nàng, ánh mắt âm trầm quét qua hắn khiến da đầu tê dại.
Tay Cố Hoài Du chậm rãi siết chặt roi mềm, nhướng mày nhìn bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của Trương Dịch Thành, trong đầu hiện lên cảnh tượng kiếp trước của chính bản thân.
"Biểu muội tâm duyệt với ta, là nàng hẹn ta tới đây!"
"Biểu ca sinh ra đã ngọc thụ lâm phong, muội muội lớn lên cũng là bích ngọc niên hoa, lại vừa vặn đến tuổi cập kê, cảm thấy tịch mịch khuê phòng cũng là nhân chi thường tình...... Chẳng qua, nhà cao cửa rộng không thể so được với nông thôn, người ngươi xem trọng không thể chỉ tùy ý chọn qua, nếu thật thích, thỉnh tổ mẫu một tiếng, tránh cho người ta nói nói."
"Đúng vậy, rốt cuộc cũng là quê mùa lớn lên, nửa điểm quy củ không hiểu!"
Cuối cùng, tất cả dừng lại tại ánh mắt chán ghét của lão phu nhân: "Quan tiến từ đường!"
Cố Hoài Du ngày đó hết đường chối cãi, quãng thời gian trắc trở từ đấy bắt đầu!
"Bang" một tiếng, roi mềm đánh trên da thịt tạo ra tiếng kêu giòn vang, cổ Trương Dịch Thành tại chỗ bị đánh hiện ra một đường đỏ tươi. Hắn kêu đau một tiếng, cả người không nhịn được thối lui ra đằng sau.
"Mạc Anh." Tống Thời Cẩn chậm rãi ra tiếng.
Mạc Anh liền cực kỳ hiểu ý mà kêu người bên cạnh, không biết từ chỗ nào lấy tới một cái dây thừng, đem người kéo dài treo lên trên cây.
Lâm Tu Duệ chưa từ bỏ ý định, há mồm nói: "Đại nhân làm như vậy có phải đã quá phận hay không!"
"Nga, đúng là có điểm như thế." Tống Thời Cẩn nghiêng đầu nhìn hắn một cái, dừng một chút mới cười nói: "Nhưng ta lại thích tra tấn người khác, đồ vật của ta không phải ai cũng có tư cách chạm vào."
Lời này mọi người ở đây thật ra ai cũng hiểu rõ, phàm là người đã một lần gặp qua thủ đoạn hắn đối đãi với kẻ thù, đều yên lặng gật gật đầu, treo người lên để đánh, cái này vẫn chưa là gì, tuy có điểm mất mặt, nhưng còn có thể bảo toàn được tính mạng.
Cố Hoài Du híp mắt nhìn, sau một lúc ra tay quật đánh, hít thật sâu một hơi, giống như cảm giác không cam lòng hoá thành hận ý kia tìm được chỗ phát tiết, tuôn theo khắp trăm ngàn xương cốt lan tỏa khắp người.
Trương Dịch Thành liều mạng giãy giụa cũng chỉ có thể đem mũi chân khó khăn nhón trên mặt đất, không ngừng kêu đau, khẩn cầu, nhận sai, nhưng roi đáp trên người hắn không có dừng lại mà còn tăng thêm vài phần lực.
Hắn cảm thấy bản thân tựa như một con mồi bị treo ở trên, tùy ý để người khác xâu xé.
Ước chừng quất nửa canh giờ, Cố Hoài Du lúc này mới cảm thấy mất lực, thở hồng hộc mà ngừng tay, mà Trương Dịch Thành trên cây đã sớm bị đánh toàn thân không còn một chỗ tốt, hai mắt trắng dã, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: Không dám nữa, Không dám nữa......
Tống Thời Cẩn liếc mắt nhìn Cố Hoài Du một cái rồi mới nói: "Việc trộm đồ của ta, hôm nay bản quan liền không so đo với ngươi."
Lão phu nhân vê Phật châu trong tay, hôm nay bị hai huynh muội Trương Dịch Thành huynh chọc tới đầy một bụng tức khí, nhìn một màn này thật ra là có chút thoải mái lên, nhưng lại nghĩ sau chuyện này mặt mũi nhà mình cũng xem như bị ném mất một nửa, nhàn nhạt nói: "Đem hắn dẫn đi đi."
Mấy người hạ nhân nghe vậy, liên tiếp nhìn Mạc Anh phía sau Trương Dịch Thành một cái, thấy hắn không có tỏ thái độ, mới ba chân bốn cẳng, đem Trương Dịch Thành bị đánh đến chết khiếp từ trên cây thả xuống dưới.
Áo gấm của hắn sớm đã bị quất đến tả tơi, thời điểm hắn được thả xuống, từng lớp áo chồng chất trên vai, cổ tay áo đồng loạt trượt xuống, rớt ra như mấy tờ giấy mỏng.
Lâm Tương có chút không cam lòng nếu việc này liền như vậy kết thúc, tầm mắt dừng tại miếng ngọc bội trong tay Tống Thời Cẩn dạo qua một vòng, nghi hoặc mở miệng: "Chính là, muội muội mới vừa rồi không phải đã nói, ngọc bội là của ngươi sao? Sao hiện tại lại thành của Tống đại nhân, hay là trong đó có gì hiểu lầm?"
Tống Thời Cẩn xuất hiện quá mức bất ngờ, đánh người không lý do càng là không thể hiểu nổi, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì đó? Lâm Tu Duệ suy nghĩ một lúc lâu, mày hơi hơi nhăn lại.
Cố Hoài Du vẫn chưa vội quay đầu lại xem nàng, mà là nhấc chân tiến lên nhặt tờ giấy kia lên vuốt vuốt nhìn một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tương: "Ta có từng nói với ngươi ngọc bội kia là của ta sao?"
Lâm Tương siết chặt tay vịn xe lăn: "Mới vừa rồi rõ ràng ngươi nói phải! Mọi người ở đây đều nghe được."
"Vậy ngươi nghe ta nói xong sao?" Cố Hoài Du cười cười, "Ta nói, ta có một khối ngọc thoạt nhìn giống như kia, nhưng ngọc bội này quả thực có chút tuổi tác, ta sao có thể dùng được những thứ đồ quý báu như thế?"
"Vậy ngươi giải thích vì sao trên ngọc lại khắc tên ngươi?" Lâm Tương nhấp môi, cắn chết không buông.
Cố Hoài Du buông tay: "Ta sao mà biết được, đồ vật lại không phải của ta."
Lâm Tương tức giận đến trợn mắt, liền nghe Cố Hoài Du ngữ khí cổ quái nói: "Lại nói, ta cùng tỷ tỷ không oán không thù, vì sao ngươi một vừa hai phải cắn chặt đem việc này oan uổng trên đầu ta! Nguyên lai là sợ sự việc bại lộ?"
Cố tình ngừng lại một lúc lâu, Cố Hoài Du mới chậm rì rì nói: "Tỷ tỷ vừa vặn đến tuổi cập kê, tuổi xuân lại xinh đẹp hết sức, cảm thấy tịch mịch khuê phòng cũng là nhân chi thường tình...... Chỉ là nếu thật thích, thỉnh tổ mẫu một tiếng, tránh cho người ta nói nói, cớ gì phải làm ra việc này?"
Ngữ khí nàng thong thả, ẩn ẩn vài phần trào phúng, Lâm Tương tức đến đỏ mặt, quát lớn nói: "Ngươi nói bậy gì đó?"
Cố Hoài Du giơ tờ giấy trong tay lên, mặt trên có viết:
"Tiêm vân lộng xảo,
Phi tinh truyền hận,
Ngân Hán điều điều ám độ.
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?"*
(*) Dịch nghĩa:
"Âm thầm quá bước Ngân hà
Sao bay gửi hận mây hoa khoe màu
Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Nhu tình mộng đẹp tương phùng
Ngậm ngùi chẳng nỡ ngoảnh trông thước kiều
Tình xưa nếu mãi còn yêu
Cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau."
(Thước kiều tiên - Tần Qua)
"Ta nhớ rất rõ, tỷ tỷ viết chữ có thói quen trung phong nhập bút*, mỗi khi kết thúc một nét chữ đều nhấn xuống một chút......"
(*) Đây miêu tả cách viết chữ bên Trung, mình không có kinh nghiệm nên không biết dịch như nào. Ai biết thì chỉ cho mình nhé.
Lâm Tu Duệ vừa thấy, sắc mặt đột biến, chữ của Lâm Tương là do hắn tự mình dạy, bản thân chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, chữ viết định là của Lâm Tương không thể nghi ngờ.
"Ngươi nói bậy!" Lâm Tương ngồi ở trên xe lăn, sốt ruột đến đứng lên, lại vì ngồi trên xe lăn đã lâu cùng hai chân đau nhức mà đột nhiên bổ nhào trên mặt đất, xấu hổ và giận dữ, nàng ta sắc mặt cực kém, hung tợn nhìn Cố Hoài Du: "Ngươi nói đi, có phải ngươi cố ý vu oan cho ta hay không!"
Cố Hoài Du thần sắc bất biến, chậm rãi nói: "Lời này của tỷ tỷ dựa vào đâu mà nói? Mọi người đều thấy tờ giấy này là từ trên người Trương Dịch Thành rớt ra, ta đến cả chạm vào hắn cũng chưa từng làm qua, tỷ tỷ sốt ruột như vậy, chẳng lẽ thực sự là chột dạ?"
"Ta chột dạ cái gì! Ta thân phận ra sao, hắn lại là cái thân phận gì, ta sao có thể xem trọng hắn!" Lâm Tương không thể nào phân rõ, nổi giận đùng đùng nói một tràng dài, lúc sau mới quay đầu nhìn về phía Lâm Tu Duệ: "Ca ca, ngươi phải tin tưởng ta!"
Lâm Tu Duệ nghe được
thanh âm của nàng, lúc này mới trố mắt hoàn hồn, hắn vẫn luôn nghĩ rằng Cố Hoài Du cùng Trương Dịch Thành có liên quan đến nhau, lại không nghĩ rằng tới trên người Trương Dịch Thành rớt ra thứ này, suy tư qua đi liền suy nghĩ cẩn thận.
Trương Dịch Thành đây chắc là chuẩn bị hai tay, xem đối tượng nào tốt liền xuống tay trên đầu người đó, lúc ấy Lâm Tương bị vẩy mực tới hôn mê, hắn liền lui xuống mà đi nước tiếp theo, tìm tới Cố Hoài Du.
"Ta tất nhiên là tin ngươi." Hắn nhấc chân tiến lên, đem Lâm Tương bế lên rồi đặt ngồi xuống trên xe lăn.
Tình thế phát triển thành như vậy, ai cũng không lường trước được, người vây xem trước mắt lại nhiều như thế, việc này chắc chắn đã là không thể áp xuống!
Lâm Tu Duệ nhăn nhăn mày, xoay người đối với mọi người phía sau chắp tay nói: "Việc hôm nay đã làm chư vị khách quý chế giễu rồi, ngọc bội này không phải của tiểu muội ta, chữ viết cũng chỉ là mô phỏng, sự tình chân tướng như thế nào, ta nhất định sẽ theo đuổi cùng. Trước mắt thời gian đã không còn sớm, còn thỉnh chư vị dời bước thiện thính!"
Mọi người xem náo nhiệt xem tới vui vẻ, lần này đến đây quả thực không có đến không, sự tình biến đổi bất ngờ, biến hóa quá nhanh, tuy có tiếc nuối vì không thể xem tiếp, nhưng nhiêu đó cũng đủ để hảo hảo đàm luận một thời gian dài rồi.
Liên tiếp liên lụy đến hai người cháu gái, một người tôn tử, còn nháo đến mọi người đều biết, đợi khách khứa đi rồi, chỉ còn lại duy nhất Tống Thời Cẩn đang ôm tay dựa vào bên cạnh núi giả, lão phu nhân không tiện xuất khẩu đuổi người, đơn giản thì tùy hắn đi.
Hít sâu hai phần khẩu khí, lúc này mới căm tức nhìn Trương thị nói: "Đây là hảo chất nhi, chất nữ của ngươi đấy!"
Trên trán Trương thị sớm đã mồ hôi lạnh ròng ròng, sợ tới mức nói không nên lời, nàng cũng không nghĩ tới huynh muội hai người này sẽ cả gan làm loạn như thế, vội quỳ rạp xuống đất.
"Lão phu nhân bớt giận."
"Lập tức đem hai người kia tiễn đi cho ta, từ nay về sau cấm không được bước vào vương phủ nửa bước!" Lão phu nhân gầm lên: "Cái gia đình này ngươi cũng không cần xử lý nữa, sau yến hội đem chìa khoá nhà kho cùng sổ sách giao tới Thọ An viện."
Trương thị mở to hai mắt mà ngẩng đầu, nhìn Lâm Tu Duệ, chỉ hy vọng hắn có thể vì bản thâm mà nói vài lời.
Lâm Tu Duệ mím môi, ngay tức khắc nghe âm thanh lạnh lùng lão phu nhân nói: "Ngươi có cầu Duệ Nhi cũng vô dụng, nếu không có năng lực quản tốt vương phủ, vậy đừng làm!"
Lão phu nhân thái độ kiên quyết, Trương thị biết có nói thêm gì nữa cũng không có nửa phần tác dụng, thân mình mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất.
Mọi người biểu tình khác nhau, Cố Hoài Du mặt không gợn sóng dường như đứng ngoài cuộc, Lâm Tu Duệ cúi đầu nhìn phiến đá không biết suy tư cái gì, mà Lâm Tương tắc khẩn trương bóp váy chính mình.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe thấy lão phu nhân nói với nàng: "Sau khi chân tốt, phạt quỳ tại từ đường bảy ngày!"
Lâm Tu Duệ không thể tin nổi mà nhìn lão phu nhân, khuyên nhủ: "Tổ mẫu! Tương Nhi hôm nay cũng là bị người ta oan uổng, tổ mẫu sao có thể...... Nàng từ nhỏ chưa từng chịu qua loại ủy khuất này, vẫn luôn được kiều dưỡng lớn lên, sao có thể chịu nổi!"
Nói đến cái này, lão phu nhân thái độ càng thêm kiên quyết: "Ủy khuất? Chính bởi vì vương phủ không nỡ cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất mà dưỡng nàng thành cái tính tình vô pháp vô thiên này, tờ giấy hôm nay ta tin là bị Trương Dịch Thành vu oan, nhưng nếu nàng ta có tâm, Trương Dịch Thành như thế nào lấy được chữ viết của nàng!"
Lâm Tương cả người chấn động, đến lúc này bản thân mới phản ứng lại, chẳng lẽ là bên người bản thân có nội gian? Nàng muốn há mồm phản bác, lại thấy ánh mắt chăm chú của lão phu nhân quét tới, nàng thực sự có tâm muốn hãm hại Cố Hoài Du, nhưng hiện nay không biết nội gian là ai, cũng không biết lão phu nhân đến tột cùng đã biết bao nhiêu, chỉ có thể không cam lòng mà cúi đầu.
Cố Hoài Du lúc này bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, ôn nhu nói: "Hôm nay cháu gái làm việc lỗ mãng nên gặp phải mầm tai hoạ như vậy, chưa thấy rõ biểu ca đã động thủ đánh người, liên lụy đến danh dự vương phủ, còn thỉnh tổ mẫu trách phạt."
Nàng lời nói khẩn thiết, trên mặt lại không một tí chột dạ, lỗi lạc mà nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân híp híp mắt, tinh tế suy tư một phen, thái độ Tống Thời Cẩn hôm nay thật quá mức cổ quái, thân cư địa vị hắn cao đến mức Nhị hoàng tử cũng phải nhường nhịn ba phần, bằng cái bản lĩnh kia của Trương Dịch Thành, sao có thể khiến hắn để ý? Hay là đã cùng hắn làm nên ân oán gì?
Đối với chuyện trộm đạo này, chắc chắn người có đầu óc đều sẽ không đi tin tưởng! Chẳng lẽ, là nha đầu này cùng hắn có liên lụy gì đó? Chỉ là nàng từ nhỏ đã bị nhốt trong Cố trạch, cùng người ngoài cơ hồ gặp mặt gần như không có, cũng không có khả năng tồn tại tình cũ.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Cố Hoài Du một cái, mi tựa núi xa hàm đại, mắt như ưng điểu lông mi tựa vũ, da trắng hơn tuyết, mặt có nét đào hoa kín đáo, hôm nay một thân quần áo hoa lệ như vậy, không ngờ lại mang một chút hồn nhiên đổi thành mị hoặc, thân là người từng trải, bà hiểu rất rõ, dung mạo như thế hay chọc phải được người trìu mến. Chẳng lẽ là......
"Việc hôm nay, ngươi chính là có chút sai lầm, cũng đã tự mình biết được lỗ mãng của bản thân, vậy đi sao chép trăm bản kinh tịnh tâm đi." Lão phu nhân nhìn không rõ thái độ hiện giờ của Tống Thời Cẩn đối với Cố Hoài Du, cũng không tiện mà trách phạt quá nhiều, thả nàng hôm nay coi như oan chịu tai bay vạ gió, chỉ có thể chọn trách phạt nhẹ.
Tiền viện không thể không có người, sau khi lão phu nhân xử trí xong, liền được nha hoàn bên người đỡ đi.
Lâm Tương lúc này mới ngẩng đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Hoài Du, ngươi quả thật làm tốt lắm!"
"So với tỷ tỷ bất quá cũng chỉ bằng nửa phần." Cùng người đó lá mặt lá trái* hồi lâu, hôm nay cũng coi như đã xé rách da mặt, Cố Hoài Du chỉ đơn giản trả lời lại một cách mỉa mai.
(*)Lá mặt lá trái: tráo trở lật lọng
"Ngươi cứ chờ đó cho ta!" Lâm Tương bị chọc tức một hơi như thế nuốt không xuống nổi, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lại càng cảm thấy bực bội, dứt khoát nói: "Ca ca, chúng ta đi!"
Cố Hoài Du nhìn bóng dáng mấy người đã đi xa, tà tà cười: "Hảo a, chờ xem."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên cạnh một tiếng cười khẽ vang lên......
—————————
Tí thì quên lịch up:P
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.