*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong phòng hơi nước vẫn còn quẩn quanh, Lâm Tu Duệ đã mặc xong xiêm y, tóc vẫn ướt nhưng giờ phút này cũng không còn tâm tình đi xử lý, mặt lạnh biểu cảm áp đi tâm tình phẫn nộ, lạnh lùng mà nhìn tiểu nha hoàn dẫn đường đang không ngừng dập đầu quỳ trên mặt đất. "Ai phái ngươi tới?" Lão phu nhân trầm giọng hỏi, bà đang cùng những mệnh phụ khác nói chuyện với nhau ở trong Định Sơn đường, đột nhiên tiểu nha đầu này lại vội vàng chạy tới trước mặt, nói tam tiểu thư rơi xuống nước, nghiêm trọng đến mức hôn mê bất tỉnh, thỉnh lão phu nhân qua đây nhìn xem. Tiểu nha hoàn trong lòng biết mình đã làm hỏng việc, cũng hiểu được bản thân bị hai người chủ tớ Trương Nghi Lâm lừa, cuối cùng sự tình lại đổ hết lên đầu nàng, run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Là, là biểu tiểu thư. Nô tỳ đang đứng trông ở cửa, Xảo Tuệ bên người biểu tiểu thư tìm tới nô tỳ nói là tam tiểu thư rơi xuống nước, nô tỳ không nghi ngờ nàng ta, chưa điều tra rõ chân tướng sự tình liền tới bẩm báo lão phu nhân, mong rằng lão phu nhân thứ tội!" "Không còn gì nữa?" "Không còn!" Ánh mắt tiểu nha hoàn lóe lóe, vội vàng lắc đầu. Ngu lão phu nhân gỡ chuỗi Phật châu từ trên cổ tay gỡ xuống, đặt ở đầu ngón tay khẽ niệm. Bất luận chân tướng sự thật như thế nào, không thể không phạt một nha đầu để răn đe, vương phủ đã lâu không xử trí hạ nhân, quả thật đã khiến lá gan đám nô tài này lớn lên trông thấy. Cùng Lâm Tu Duệ nhìn nhau liếc mắt một cái, hắn hướng ra cửa quỳ xuống thỉnh tội Trương Viên nói: "Nên kéo xuống nhốt lại, đợi qua hôm nay liền cắt lưỡi, răn đe cảnh cáo." Trương Viên trong lòng áy náy, nhưng việc này cũng coi như bảo vệ bản thân khỏi bất lợi, nếu như không phải Xảo Tâm lừa mình, căn bản những chuyện này sẽ không xảy ra, hắn cúi đầu, kéo tiểu nha hoàn đang không ngừng cầu xin, một tay che miệng nàng lại, đem người kéo xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người, lão phu nhân thở dài, "Việc hôm nay, con thấy như thế nào?" Lâm Tu Duệ quỳ gối hướng về phía lão phu nhân: "Tôn nhi làm tổ mẫu thất vọng rồi." Lão phu nhân than thở một tiếng, nhắm mắt, có chút mệt mỏi: "Mỗi khi gặp phải chuyện của Tương Nhi, con liền giống như mất trí, bên trong nhà thuỷ tạ phát sinh chuyện gì ta đều đã biết......" Nếu như không phải Lâm Tu Duệ không màng tất cả đem người ôm đến Ngọc Trí các, ngoan ngoãn ở lại tiếp đón khách khứa hôm nay, thì mặc cho Trương Nghi Lâm tính kế như thế nào cũng sẽ không thực hiện được! Lâm Tu Duệ vùi đầu càng thấp, há miệng thở dốc lại không biết nên nói cái gì. "Lại nói, Hoài Du là thân muội muội của ngươi, con cùng nàng chưa từng ở chung nên xa lạ một chút là bình thường, nhưng con không thể, không thể không hỏi nguyên do liền đem tội lỗi mọi sự tình đều đổ hết lên trên đầu nàng!" "Tổ mẫu! Tôn nhi không phải trách tội nàng ta lung tung, lúc ấy mỗi người đều nhìn được, xác thực là nàng đẩy Mạc Chỉ Lan......" Lão phu nhân nghe vậy đem Phật châu trên tay đập mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, "Những sự kiện vừa rồi, ta quả thực có chút thất vọng với con rồi. Con hồ đồ xử trí muội muội ruột thịt của mình khiến cho nhị phòng Tu Ngôn phải ra tay ngăn cản, cái này bảo người khác phải nghĩ như thế nào cho đúng? Cố Hoài Du mới vừa hồi phủ liền nhận được đãi ngộ như vậy? Thanh danh vương phủ khắt khe với đích nữ truyền ra thì dễ nghe?" Lâm Tu Duệ muốn phản bác, lại nghe lão phu nhân nói tiếp: "Tu Ngôn nói không sai, Đại Lý Tự thẩm án cũng sẽ nghe lời nói hai bên, con đã nghe sao? Chuyện lần trước đột nhiên có rắn xuất hiện bên trong phủ, ta không tin bằng đầu óc của con không nhìn ra được trong đó có uẩn khúc, con chỉ là không muốn thay nàng suy nghĩ thôi!" Lâm Tu Duệ xác thật không có cho Cố Hoài Du cơ hội nói chuyện, nha hoàn Triều Lộ cùng Triều Tịch bên người Lâm Tương là người khéo léo, các nàng vừa nói, Lâm Tu Duệ liền tin. Đột nhiên xuất hiện rắn, Lâm Tu Duệ không phải không dấy lên nghi ngờ, nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm Tương, đáng thương cực độ mà nhìn hắn, lý trí sớm đã bị vứt trên chín tầng mây rồi. "Tổ mẫu, người đừng bị bộ dáng kia của nàng ta lừa!" Hắn giật mình, vẫn mạnh miệng nói. "Ai lừa lừa ai còn không biết!" Lão phu nhân thấy hắn bướng bỉnh hồ đồ, định nói ra sự tình liên quan đến thân thế Lâm Tương, nhưng lời nói tới miệng lại nuốt đi xuống, hai người Cố thị tính xấu như thế, không chừng Lâm Tương trời sinh cũng liền mang theo tính tình này. Đang nói, bỗng nhiên gã sai vặt ở tiền viện chạy tới, thấy Lâm Tu Duệ quỳ trên mặt đất thì có chút ngẩn người. "Có chuyện gì phải vội vội vàng vàng như vậy!" Gã sai vặt đột nhiên hoàn hồn, trên mặt đột nhiên treo lên nụ cười hết sức khoa trương: "Nhị hoàng tử đến mừng thọ lão phu nhân!" Lão phu nhân nén xuống hai phần khẩu khí, cảm thấy tâm tình bị mấy chuyện liên tiếp xảy ra xoay như chong chóng, sau khi bình ổn được một chút liền kêu Lâm Tu Duệ từ mặt đất đứng lên, rồi vội vàng tiến đến tiền viện. Nhị hoàng tử có thể tới, chính là cho Lâm Tu Duệ thể diện cực lớn, đủ để thấy hắn coi trọng Lâm Tu Duệ cỡ nào. Đợi hai người đi rồi, Lâm Tương ở phía sau ảnh bích mới phẫn hận mà ra lệnh Triều Tịch đem nàng đẩy tới tiền viện. Lúc nàng tới vừa vặn nghe được lão phu nhân cùng Lâm Tu Duệ nói chuyện, chỉ cần nhìn qua dáng vẻ lão phu nhân là đủ biết bà đang tính toán giúp đỡ Cố Hoài Du! Chuyện này đối với bản thân chính là phi thường bất lợi! Nàng hảo hảo cân nhắc, nếu thật sự không được, chỉ có thể ra tay tàn nhẫn...... Bên này, bởi vì Xảo Nhi vẫn luôn bận rộn tại tiền viện nên cũng chưa biết chuyện tốt Trương Nghi Lâm làm ra, thời khắc nhìn thấy Trương Dịch Thành, trên mặt nàng ta có chút cổ quái. "Thiếu gia, mặt của người......?" Trương Dịch Thành không được tự nhiên khụ khụ, "Không sao, trước đó vài ngày té ngã một cái, đúng rồi, vật ta lệnh ngươi đi, ngươi đã lấy được trong tay chưa?" Xảo Nhi gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, "Thứ này nàng giấu ở dưới gối đầu, tỳ phải bỏ chút công phu mới lấy được." Trương Dịch Thành nhéo nàng một phen, nhận ngọc bội cẩn thận quan sát một lát, là khối ngọc thế nước cực tốt màu mỡ dê, chính diện chạm khắc một đoá hoa lê, phía sau chạm rỗng vài chữ, phía dưới có lỗ để treo dây đeo màu xanh lam, có lẽ là thường xuyên bị người lấy ra vuốt ve, du quang ngọc bội phảng phất vài tia ôn hoà, dây đeo có chút cũ, nhìn ra được thời gian đã lâu. "Vậy đi, ngươi đem nàng hẹn đến nguyệt trầm bên cạnh ao, chuyện còn lại ta tự nghĩ cách." Từ bãi yến đến nguyệt trầm là gần nhất, hiện nay thời gian buổi sáng đã qua hơn phân nửa, phần lớn đều tụ ở trong vườn, đến lúc đó chỉ cần đem Cố Hoài Du dẫn qua đó, rồi nháo ra động tĩnh, không sợ không ai biết! Xảo Nhi vặn vẹo eo, e lệ ngượng ngùng: "Kia...... Vậy sau khi sự thành thì sao?" "Ngươi yên tâm, đến lúc đó ngươi sẽ là nha đầu hồi môn của nàng, chờ một qua một thời gian ta liền nạp ngươi làm di nương." Xảo Nhi được câu trả lời vừa ý, sửa sang lại quần áo hỗn độn, lúc này mới bưng một bên khay lách mình từ sau lùm cây đi ra ngoài. Nhìn bóng dáng nàng ta, ghét bỏ trên mặt Trương Dịch Thành rốt cuộc cũng không thể che dấu được, nếu không vì tiếp cận Cố Hoài Du, hắn nhất quyết sẽ không coi trọng Xảo Nhi này như người bình thường, mặt như Vô Diệm* còn muốn làm di nương, sao có thể! (*) Chung Vô Diệm: là người đàn bà tài giỏi, trí tuệ vô song, giúp chồng là Tề Tuyên vương quản lý rất tốt nước Tề. Tuy nhiên dung mạo của bà tương truyền là cực kì xấu xí, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa. (nguồn Wikipedia, mọi người có thể gg để biết rõ hơn) Xảo Nhi bưng điểm tâm đi vào nhà thuỷ tạ, đem trà lạnh mang xuống, đứng ở một bên biểu tình như muốn nói lại thôi, do dự mà không nói được. Cố Hoài Du nhìn thoáng qua chén trà bằng sứ trước mắt, ngẩng đầu hỏi: "Có cái gì liền nói, ấp a ấp úng như vậy làm chi?" Xảo Nhi nhìn ba người nhị phòng, đối với mấy người đó hành lễ, xong hạ giọng hướng Cố Hoài Du nói: "Thỉnh tiểu thư đi cùng nô tỳ một chuyến." Bước xuống bậc thang, Cố Hoài Du mới hỏi: "Chuyện gì không thể nói thẳng ra?" "Tiểu thư, vừa rồi khi nô tỳ đi qua tiểu viện bên cạnh ao* thì có người đưa cho nô tỳ tờ giấy này, nói là có chuyện thỉnh ngài cần phải đi một chuyến." Cố Hoài Du nhận tờ giấy Xảo Nhi đưa qua, thấy trên đó viết: Ta biết bí mật của ngươi, nếu không muốn ta lắm miệng, gặp tại tàng liễu bên ao tiểu viện. "Ai đưa ngươi?" Xảo Nhi lắc đầu, "Nô tỳ không quen biết, thoạt nhìn mặt rất lạ, không giống như người bên trong phủ." Cố Hoài Du có chút buồn cười, Trương Dịch Thành này đầu óc thật sự không có lấy nửa điểm khôn ngoan, cái cớ vụng về như thế mà cũng có thể nghĩ đến, quang minh chính đại đưa tờ giấy như vậy, không sợ nàng kêu người qua đánh hắn một trận sao? "Đi trước đi, ngươi dẫn đường." Hồ nhỏ trong tiểu viện phủ đầy hoa sen, giữa ngày xuân ấm, đài sen trong ao đầy đóa, gió xuân đẩy liễu đung đưa, lá sen nhẹ lay động, mang theo mùi hương bay vào mũi. Trương Dịch Thành tránh ở sau núi giả, thấy Xảo Nhi cùng Cố Hoài Du chậm rãi đi đến, phía sau nàng chỉ có Hồng Ngọc cùng Lục Chi, nháy mắt nhẹ nhàng thở ra. Mới vừa rồi hắn còn lo lắng, nếu người nhị phòng cùng đi theo tới, việc này chỉ có thể nghĩ cách khác. Tim đập có chút lợi hại, hắn nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt giống bị một cỗ lực điều khiển, tầm mắt rơi xuống trên người Cố Hoài Du rốt cuộc dời đi không nổi. Nàng hôm nay mặc một thân hồng y, bộ trâm vàng ròng trên tóc theo từng bước chân mà lắc nhẹ, tự dưng Trương Dịch Thành bỗng hiện lên vài ảo tưởng, ngày sau khi nàng gả cho mình, một thân áo cưới, sẽ là bộ dáng xinh đẹp cỡ nào. Hồng Ngọc cảm thấy như có người đang âm thầm nhìn lén các nàng, lưng như bị kim chích, giống như sói đói theo dõi, có chút thấp thỏm nói: "Tiểu thư, nếu không chúng ta trở về đi? Cũng không biết là ai mời đến, nô tỳ chỉ cảm thấy không được tốt." Cố Hoài Du chậm rãi nói: "Nếu đã tới nơi này rồi thì nhìn qua một chút, ban ngày ban mặt sẽ xảy ra được chuyện gì." Sau khi tới nơi, Xảo Nhi liền yên lặng mà thối lui đến phía sau ba người, Trương Dịch Thành hít sâu mấy hơi, che che chỗ ngọc bội giấu ở ngực, sau khi nghe thấy Cố Hoài Du hỏi người đang ở nơi nào, rốt cuộc sợi xúc động trong lòng cũng không nhịn được, lẻn ra đằng sau núi giả đi ra ngoài. Mắt thấy sắp chạm được vào giai nhân, Trương Dịch Thành liền nhanh chóng bước đến, không ngờ tới Cố Hoài Du lại bỗng nhiên xoay người, một phen kéo cây trâm trên đầu xuống, hướng về hông hắn đâm tới. Trương Dịch Thành chỉ cảm thấy chỗ eo tê rần rồi bị cảm giác đau đến thấu tim trùm lấy, hắn không thể tin được mà nhìn Cố Hoài Du, ngay sau đó, chỗ hạ thân vừa thương nặng vài ngày trước liền bị hung hăng đạp đến. Trương Dịch Thành kêu đau một tiếng, che chỗ giữa hai chân lại cuộn tròn trên mặt đất, lại bị Lục Chi phía sau đá một cái, chỉ nghe bịch một tiếng, cả người liền rơi xuống ao nước lạnh như băng. "Cứu mạng...... Cứu mạng a!" Nuốt vào vài ngụm nước bẩn, Trương Dịch Thành cảm thấy bản thân hôm nay có lẽ sẽ bỏ mạng tại nơi này mất. Một loạt động tác này xảy ra trong chớp mắt, sau khi Trương Dịch Thành rơi xuống nước xong, Xảo Nhi ngây ngốc lúc lâu mới phản ứng lại thét đến chói tai. "Kêu cái gì!" Cố Hoài Du quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Nước trong ao bất quá cũng chỉ cao hơn nửa người, hắn muốn chết đuối cũng không dễ thế đâu!" Trương Dịch Thành ngừng kêu la lại, có chút xấu hổ từ trong ao đứng lên, trên mặt son phấn bị tẩy rớt, lộ ra vết bầm xanh tím ở hốc mắt, trên người dính đầy nước bùn, buồn cười không tả nổi. "Các ngươi đang làm gì!" Lão phu nhân cùng đoàn người phía sau nghe tiếng đi đến, khi nhìn thấy Trương Dịch Thành trong ao quả thực bị tức chết rồi, hoả khí mới vừa tiêu đi lại ùn ùn kéo lên, đến ánh mắt nhìn Cố Hoài Du đều có chút phẫn nộ. "Tổ mẫu." Cố Hoài Du uốn gối hành lễ, nhìn về đám người phía sau lão phu nhân. Lâm Tu Duệ đứng cạnh một vị nam tử ngọc thụ lâm phong, người nọ mặc quần áo màu đỏ tía, cổ áo cổ tay áo đều lấy tơ vàng may đường viền, xa xỉ giàu có, đôi mắt phượng hơi chọn, môi rất mỏng, theo tướng học mà nói, tướng mạo này là âm lãnh bạc tình nhất. Lâm Tương được người đẩy theo sát sau đó, sau nhìn đến tình huống trước mắt xong, khóe miệng mỉm cười nheo nheo mắt hạnh. Lão phu nhân sắc mặt tối tăm nhìn Trương Dịch Thành, thanh âm trầm xuống: "Sao lại thế này!" Dù sao cũng đã mất mặt đến mức này rồi, Trương Dịch Thành đơn giản không hề muốn thể diện, chắp tay hướng lão phu nhân nói: "Thỉnh lão phu nhân thứ tội, hôm nay biểu muội hẹn ta đến tận đây là muốn nói lời tâm tình với ta, ước muốn được gả đến làm vợ. Nói là...... muốn ta đến cầu trước mặt lão phu nhân, nguyên bản hết thảy mọi việc đều tốt, ai ngờ thấy mọi người từ xa đi tới, biểu muội lại một chân đem ta đá xuống nước." (*) Nguyên văn là nguyệt trầm bên cạnh ao, về cơ bản nó trông như này:
———————————— Well, vẫn còn một phần nữa mới xong c27 cơ ( ̄^ ̄),chỉ muốn nói là cho đến bây giờ Lâm Tu Duệ đang làm khá tốt vai trò người yêu bí ẩn aka thằng khốn:))) Chương sau Tống đại nhân lên sànnnn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]