Trước khi Lý Huyền Băng ôm Toàn Vũ hôn mê trở lại vương phủ thì thị vệ đã mời thái y tới vương phủ chờ sẵn. 
“Mau tiến vào.” Hắn ra lệnh một tiếng. 
“Vâng, Vương gia.” Thái y vội vàng đi đến trước giường cẩn thận xem xét vết thương của nàng. 
Lý Huyền Băng lo lắng chờ ở một bên, tuy rằng Toàn Vũ nói qua nàng không có việc gì nhưng hắn vẫn rất lo lắng. 
Một hồi lâu thái y mới cùng nhau đi tới bẩm báo: “Vương gia không cần lo lắng, Vương phi không có việc gì chỉ là mũi tên cắm vào quá sâu, chảy máu quá nhiều, Vương phi lại có chút suy yếu cho nên mới hôn mê lâu như vậy, Vương phi lại hiểu biết y thuật hiện tại cho Vương phi uống vài bát thuốc điều hòa tinh thần sẽ nhanh chóng tỉnh lại.” 
Nghe thấy bọn họ nói như vậy? Lý Huyền Băng mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã biết, các ngươi đi xuống trước đi.” 
“Vâng, Vương gia.” Thái y cùng nhau lui ra ngoài. 
“Người đâu? Tới phòng bếp mang chén nhân sâm đến đây.” Lý Huyền Băng hướng về phía ngoài cửa, giương giọng phân phó. 
“Vâng, Vương gia.” Một nha hoàn lên tiếng trả lời, sau đó lui ra. 
Hắn đi đến bên giường ghé vào nhìn sắc mặt tái nhợt của Toàn Vũ đang hôn mê bất tỉnh, đôi mắt có chút phức tạp, nàng thế nhưng không để ý tính mạng của mình xả thân thay hắn chặn mũi tên trí mạng, chuyện này làm cho hắn rất cảm động. 
“Vương gia, nhân sâm đã được mang tới, để nô tỳ đút cho Vương phi.”Trong tay Thu Nhi bưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748547/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.