Lý Huyền Băng cùng Tư Mã Tuấn Dật vừa tới cửa phòng chợt nghe thấy tiếng cuời từ bên trong truyền đến. 
“Ha ha, Toàn Vũ rất hay,  về sau có cơ hội nhất định phải mang ta đi.” Lý Huyền Tuyết nghe Toàn Vũ nói chuyện tình trên giang hồ với nàng, hận không thể lập tức cùng nàng bước chân vào giang hồ. 
“Được, có cơ hội ta nhất định sẽ mang ngươi đi”. Toàn Vũ cũng tỏ ra rất nghĩa khí nói. 
Cửa lập tức bị đẩy ra, Tư Mã Tuấn Dật đi vào sủng ái nhìn nàng, nói: “Tuyết Nhi muốn đi sao? Ta cùng nàng đi nhé.” 
“Dật, chàng đã đến rồi.” Lý Huyền Tuyết vọt tới trong lòng hắn, cười quyến rũ. 
“Ừ, thấy nàng quên đường quay về vương phủ cho nên ta tới đón nàng.” Đôi mắt Tư Mã Tuấn Dật dịu dàng nhìn nàng, trong đó đều là tình yêu. 
“Đúng rồi, thật sự tán gẫu rất vui vẻ nên ta đã quên thời gian.” Lý Huyền Tuyết nhìn sắc trời ngoài phòng đã bắt đầu tối, lúc này mới phản ứng lại, thời gian đã trễ thế này thật không tốt. 
“Tuyết Nhi Tuấn Dật, các ngươi ở tại đây dùng bữa tối, ta đi phân phó.” Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc bọn họ, khóe môi Lý Huyền Băng mang theo ý cười ấm áp, xoay người rời đi. 
“Được.” Tư Mã Tuấn Dật đáp ứng, hắn sẽ sớm xa Tuyết Nhi nhất định muốn cùng nàng ở chung một lúc. 
“Tuấn Dật ca ca.” Toàn Vũ ở một bên nhìn thấy hắn nhẹ giọng kêu, tuy rằng lúc trước hắn thuờng trêu đùa nàng nhưng nàng vẫn gọi hắn như vậy. 
Tư Mã Tuấn Dật lúc này mới buông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748529/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.