‘Phu quân.’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt cánh tay hắn, ôn nhu gọi. Tư Mã Tuấn Lỗi ngồi bên giường, mâu quang trầm trọng bi thương vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. ‘Ngươi không cần như vậy, đừng để ta đau lòng giống ngươi được không?’ Nhìn hắn, Hàn Ngữ Phong thấp giọng nói, tay hắn bị một nhát kiếm đâm rất sâu, máu tươi vẫn chảy ra. Tư Mã Tuấn Lỗi cúi đầu nhìn bàn tay đang chảy máu của mình, một chút đau cũng không cảm thấy, máu tươi kia giống như máu của đứa nhỏ đã bị hắn giết chết, đứa nhỏ mà hắn đã hi vọng được sinh ra, thậm chí đã nhiều lần hắn tưởng tượng ra đứa nhỏ kia sẽ giống hắn hay giống nàng, nhưng bây giờ tất cả đã bị hắn phá hủy. Nhìn thấy hắn như thế, Hàn Ngữ Phong trong lòng đau xót, mắt chan chứa lệ, nàng nhẹ nhàng giúp hắn đắp dược rồi dùng khăn trắng bó lại, nhìn hắn thống khổ như vậy, nàng chỉ muốn nói rõ chân tướng cho hắn. ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi bình tĩnh một chút, nhìn ta đi.’ Hàn Ngữ Phong nâng mặt hắn lên, lại nhìn thấy ở một góc sâu nào đó trong đôi mắt kia khẽ rung động, tay khẽ vuốt lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, tầng thủy quang đang ẩn nhẫn kia là nước mắt sao? Hắn chưa từng như thế, chưa từng yếu ớt như thế, trước kia khi nàng rời khỏi hắn, hắn cũng không đau xót như vậy, chẳng lẽ đứa nhỏ này đối với hắn thực sự quan trọng, khóe miệng đột nhiên cong lên, có một phu quân như thế này, nàng đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Nàng đang cười, nàng cư nhiên đang cười, Tư Mã Tuấn Lỗi chậm rãi mở mắt ra, ngày hôm qua nàng cũng không khóc, không làm ầm ĩ lên, cũng không oán hận, ngược lại còn an ủi hắn, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến đứa nhỏ kia? Ánh mắt trở nên lạnh lẽo dị thường ‘Hàn Ngữ Phong, ta phát hiện ra ta không hề hiểu ngươi, đứa nhỏ đã không còn, ngươi cư nhiên lại có thể cười, không hề đau lòng hay tuyệt vọng, hoàn toàn là thờ ơ.’ Hàn Ngữ Phong tức giận nói: ‘Ta vì sao phải tuyệt vọng?’ Đứa nhỏ của nàng vẫn tốt, nàng tuyệt vọng cái gì. Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi âm trầm, trái tim từng trận băng giá, nàng không thèm để ý, nàng cư nhiên không thèm để ý. ‘Ha ha.’ Đột nhiên cười lớn, bỏ nàng ra mà cười, cười đến toàn thân run rẩy, cười khàn cả giọng, cười đến rơi lệ đầy mặt. Hàn Ngữ Phong thấy bộ dạng điên cuồng của hắn, nửa ngày tâm tình mới định, ôm hắn từ phía sau nói: ‘Ngươi đừng như vậy, hãy nghe ta nói.’ ‘Hàn Ngữ Phong, hết rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên quát, mắt lạnh như băng nhìn nàng, ‘Đứa nhỏ đã không còn, ngươi biết ta đau lòng đến thế nào không, hối hận đến thế nào không, nhưng còn ngươi thì sao, ngay cả thương tâm cũng không có nửa điểm, nguyên nhân thì có một, đó là ngươi không thương đứa nhỏ này, không thương ta, nếu vậy thì cần gì phải làm như thế?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt, thì ra hắn để ý chuyện này, nhưng hắn cũng không tin nàng như thế, nàng đi vài bước đến gần hắn, huơ huơ tay trước mặt hắn, hỏi: ‘Vậy còn ngươi, ngươi yêu ta sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không nghĩ sẽ phải trả lời nàng, thái độ của nàng đối với đứa nhỏ đã làm hắn tổn thương rất nhiều. ‘Trả lời ta.’ Hàn Ngữ Phong cũng không để hắn có đường lùi, bắt hắn phải nói ra đáp án. ‘Yêu thì sao? Không yêu thì sao?’ Bây giờ còn có gì khác nhau sao, hắn đã biết nàng không yêu hắn. ‘Đương nhiên là có khác nhau, nếu ngươi yêu ta, ngươi sẽ tin ta, không hoài nghi ta.’ Hàn Ngữ Phong khăng khăng bắt hắn nói ra ‘Yêu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nói, cho dù nàng không thương hắn, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được lòng mình mà yêu nàng. Nghe được chữ yêu kia, ánh mắt Hàn Ngữ Phong lóe sáng, khóe môi cong lên, ngồi trên giường thoải mái nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, hài tử của ta rất tốt, cũng không phải đã mất.’ ‘Ngươi nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, ánh mắt khiếp sợ, hắn không thể tin được, âm thầm nhìn xuống bàn tay, máu tươi lại tràn ra. ‘Ta nói đứa nhỏ không mất, đứa nhỏ rất tốt.’ Hàn Ngữ Phong vô tội nhìn hắn nói lại một lần nữa. Tư Mã Tuấn Lỗi kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt không có một tia biểu tình, con ngươi đen nảy lên hai ngọn lửa, tay nắm chặt lại. ‘Ngươi không tin.’ Hàn Ngữ Phong đôi mi thanh tú nhíu lại, sao hắn lại thế này, đứa nhỏ không mất đi thì hắn phải thấy vui chứ, vì sao khuôn mặt vẫn không thay đổi chút nào? Tư Mã Tuấn Lỗi bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên hung hăng đánh một chưởng lên bàn, phẫn nộ gào rít nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi là nữ nhân chết tiệt.’ Hắn đột nhiên hét to làm cho Hàn Ngữ Phong không khỏi run lên, hoảng hốt nhìn hắn, tuy rằng đã biết hắn sẽ tức giận, nhưng hắn cũng không nên giận dữ quá mức như vậy. ‘Vì sao lại gạt ta?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tới gần nắm chặt bả vai của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, phẫn nộ quát: ‘Tốt nhất ngươi nên giải thích rõ ràng cho ta.’ Theo bản năng, Hàn Ngữ Phong lùi lại vài bước, sau đó bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi. ngươi rống cái gì? Định làm hài tử của ta hoảng sợ à?’ ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đừng nói sang chuyện khác.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng cánh tay nắm vai nàng cũng thả lỏng bớt. ‘Ngươi có biết tại sao hôm qua ngươi lại ra tay với ta không?’ Hàn Ngữ Phong lại hỏi lại hắn. Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, ngồi xuống bên giường, chậm rãi nói: ‘Ta không xuống tay với ngươi, người ta nhìn thấy rõ ràng là Thúy Hà.’ ‘Đó là bởi vì ngươi trúng mê huyễn dược, mới có thể nhìn ta thành Thúy Hà, mới có thể nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình đó.’ Hàn Ngữ Phong giải thích. ‘Tại sao ngươi biết?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khiếp sợ nhìn nàng, hắn cũng không biết, vì sao nàng lai biết. ‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười thần bí, nàng đương nhiên biết, bởi vì Phong Hồn và Hỏa Vân Kiều đã nói cho nàng. ‘Hàn Ngữ Phong.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chờ đợi, có chút lo lắng, hắn phải biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra? ‘Ngươi lại rống ta?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, hắn muốn biết nhưng nàng sẽ không nói cho hắn. === =====
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]