“Hỏa cô nương quả nhiên thông minh, bởi vì ta và Hàn Ngữ Phong có cừu oán, chính là Phong Hồn vẫn âm thầm bảo vệ nàng cho nên ta hi vọng cô nương hỗ trợ ta?” Châu nhi không có một chút giấu diếm, nàng không cần giấu diếm bởi vì nàng tin tưởng Hỏa Vân Kiều hiện tại hẳn là hận Hàn Ngữ Phong hơn cả nàng. “Ngươi hi vọng ta giúp ngươi giết Hàn Ngữ Phong?” ánh mắt của Hỏa Vân Kiều tản ra hàn ý bức người, nàng ta muốn mượn đao giết người sao? Nàng ta nghĩ thật là đơn giản, tuy là mình hận Hàn Ngữ Phong nhưng sẽ không giết nàng, nếu làm như vậy chỉ sợ Phong Hồn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình. Châu nhi bình tĩnh nhìn nàng nói: “Nếu Hỏa cô nương khẳng định hỗ trợ đương nhiên là tốt nhất, bất quá ta cũng không có ý mượn đao giết người.” Nàng biết trong lòng Hỏa Vân Kiều đang nghĩ cái gì? “Vậy ý của ngươi là gì?” Trong mắt Hỏa Vân Kiều lộ ra một tia nghi hoặc. “Ngươi không cần nghi ngờ, ta chỉ là muốn ngươi cuốn lấy Phong Hồn, để hắn không âm thầm phá hư chuyện của ta là được, Hỏa cô nương, lại nói nếu ta diệt trừ Hàn Ngữ Phong chỉ có lợi chứ không có hại.” Châu nhi nói ra mục đích của mình. Hỏa Vân Kiều nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn xem nàng nói thật hay giả, thấy nàng đối diện với chính mình không hề nao núng, sau đó mới nói: “Chuyện này đơn giản thôi, nếu ngươi không nói thì ta cũng sẽ làm như vậy.” “Nếu đã như vậy thì ta đây cáo từ, không quấy rấy Hỏa cô nương nữa.” Sau khi đã đạt được mục đích, Châu nhi xoay người rời đi. “Chờ một chút.” Hỏa Vân Kiều đột nhiên gọi nàng lại, Châu nhi xoay người lại nói: “Hỏa cô nương còn có việc gì sao?” ”Cái này cho ngươi, mặc kệ hôm nay ngươi đến đây xuất phát từ mục đích gì nhưng mà ta cám ơn ngươi đã nói cho ta biết, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ cứ phóng nó lên trời, ta sẽ giúp ngươi một lần.” Hỏa Vân Kiều nói xong liền lấy ra một đồ vật gì đó đưa về phía trước. Châu nhi tiếp nhận cây gậy nhỏ bằng trúc, phía dưới còn có một tia gì đó, phỏng chừng đây ám hiệu đặc thù: “Cám ơn, Hỏa cô nương, cáo từ.” Hỏa Vân Kiều nhìn theo bóng dáng của nàng cho đến khi biến mất, oán hận quay người lại, nàng muốn đến Quỷ môn tìm Phong Hồn. Trong vương phủ. Hàn Ngữ Phong vừa muốn đứng dậy bước xuống giường, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa mới bước vào cửa lập tức khẩn trương ngăn cản nàng nói: “Ngươi muốn làm gì? Mau nằm xuống nghỉ ngơi.” “Ngươi cũng quá cẩn thận rồi, không có việc gì đâu, hiện tại ta cảm thấy cả người tinh lực dồi dào, không hề có cảm giác không thoải mái, ta chỉ muốn đứng dậy hoạt động một chút.” Hàn Ngữ Phong cười khẽ. “Không được.” Tư Mã Tuấn Lỗi liền bá đạo cự tuyệt ngay, hắn muốn nàng nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại đứa nhỏ là quan trọng nhất. “Ngươi đừng có bá đạo như vậy, ta đã nói ta khỏe lắm, chẳng lẽ ta cả ngày nằm ở trên giường thì đứa nhỏ sẽ khỏe sao?” Hàn Ngữ Phong không phục, trừng mắt nhìn hắn, phản bác lại lời hắn. “Hàn Ngữ Phong, tại sao ngươi cứ muốn đối nghịch với ta?” Tư Mã Tuấn Lỗi cũng trừng mắt, hiện tại nàng càng ngày càng không đem lời nói của hắn để vào trong mắt. “Ai cố ý đối nghịch với ngươi, người ta đã nằm ba ngày rồi thật sự là rất buồn chán.” Hàn Ngữ Phong thu hồi ánh mắt, bất mãn nói thầm. “Vậy thì ngồi dậy nhưng không được xuống giường.” Ngữ khí của Tư Mã Tuấn Lỗi dịu đi một chút, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, để cho nàng tựa vào trước ngực của mình. Hàn Ngữ Phong lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, lấy tay choàng thắt lưng hắn, đột nhiên ngước mắt hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi không, ngươi yêu ta từ khi nào?” Nàng vẫn rất muốn biết vấn đề này. Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi giật giật, trầm mặc một chút sau đó lấy tay từng đợt từng đợt vuốt ve từ trán xuống mái tóc nàng: “Ta cũng không biết, có lẽ là lúc ngươi bỏ trốn khỏi vương phủ, cũng có thể là sớm hơn.” Chờ đến thời điểm hắn phát hiện ra thì cũng là lúc hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu không oán không hối, hận thù lúc trước đã sớm quên hết. “ừ.” Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ một tiếng, kỳ thật nàng cũng ngoài ý muốn giống như hắn, lại bị một nam nhân từng dùng mọi cách để vũ nhục nàng, chiếm lấy lòng của nàng, nhớ tới lúc trước hận không thể một đao giết chết hắn, lúc ấy cũng mãnh liệt hi vọng rời xa hắn, hiện giờ trong lòng chỉ còn lại một chút thổn thức cùng cảm thán. Hắn thật xấu xa mà hắn cũng thật là tốt, đối với tất cả những chuyện đã trải qua giữa bọn họ hiện tại nàng nguyện ý nhớ rõ hắn đã yêu nàng như thế nào, cảm thụ dụng tâm trân quý đó. “Vậy còn ngươi, ngươi yêu ta khi nào?” Tư Mã Tuấn Lỗi nâng mặt của nàng lên, nghiêm túc hỏi ngược lại. “Ta cũng không biết.” Hàn Ngữ Phong lắc đầu, yêu chính là yêu thôi, đột nhiên lại hỏi: “Vậy ngươi thích ta vì cái gì?” Mỹ mạo (dung nhan xinh đẹp) thì tiểu thiếp của hắn người nào cũng đẹp, vậy hắn thích nàng vì cái gì? “Ta cũng từng hỏi chính mình tại sao lại thích ngươi, thích ngươi vì cái gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi vừa nói chuyện vừa mơ màng, giọng điệu mang theo một chút trêu tức: “Nữ tử như ngươi thật là khó hiểu, vừa thô lỗ lại không chút dịu dàng, không nói lý lẽ, tính tình lại ngang ngạnh, sai mà không chịu thừa nhận, thật sự nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài khó có thể tìm ra được một ưu điểm nào.” “Ngươi…” Hàn Ngữ Phong tức giận trừng mắt nhìn hắn, phản kích lại: “ý của ngươi là nói ta không hoàn hảo chứ gì? Nam nhân như ngươi vừa táo bạo lại thô lỗ, người ta không cẩn thận động đến ngươi, không làm vừa ý ngươi lập tức ngươi liền rít gào, rống giận, người khác phạm sai lầm cũng không chịu nghe giải thích, toàn thân ngươi thật sự đều là khuyết điểm.” “Ta còn nói thiếu một chút, ngươi nha, thật mồm mép lại không có một chút đạo làm vợ.” Tư Mã Tuấn Lỗi lại bồi thêm một câu. “Ta cũng nói thiếu một chút, ngươi bá đạo tàn bạo suốt ngày chỉ biết uy hiếp đe dọa.” Hàn Ngữ Phong cũng không chịu yếu thế phản công lại ngay. Ngẩng cao đầu nhìn hắn, hắn có thể làm gì nàng chứ? “Ngươi muốn cãi nhau ầm ĩ với ta phải không? Đúng là hổ lạc đồng bằng bị cẩu khinh.” Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng lên tiếng, hiện tại hắn chính xác là không thể làm gì được nàng? Phẫn nộ nói: “Hàn Ngữ Phong ngươi nhớ cho kỹ, chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, xem ta làm thế nào để thu phục ngươi.” “Ai muốn cùng ngươi ầm ĩ, là ngươi muốn cãi nhau với ta, ngươi giải thích ta nghe thử xem.” Hàn Ngữ Phong bất mãn nói, nàng cũng không muốn tính toán, liền như vậy mà buông tha hắn. “Làm sao giải thích, ngươi dạy ta đi, ta không biết giải thích cái gì?” “Ngươi vô lại.” Hàn Ngữ Phong bốc hỏa trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy tròng mắt của hắn ẩn chứa ý cười thản nhiên, bỗng nhiên nhất thời sửng sốt. Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng đang bừng bừng lửa giận, ánh mắt sáng ngời, chậm rãi ngẩng đầu lên nhanh chóng hôn lên môi nàng một cái, ôm chặt nàng nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa.” Tuy rằng hắn thích bộ dáng giận dữ của nàng nhưng hắn lại càng thích bộ dáng im lặng thuần thục của nàng hơn. === =====
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]