Chương trước
Chương sau
“Chờ một chút!” Hàn Ngữ Phong cuống quýt hô to.
Mũi kiếm dừng lại ngay trước ngực nàng, suýt chút nữa đã đâm vào, sau đó nàng mới phát giác toàn thân mình đều toát mồ hôi lạnh.
“Nói.” Nam tử lạnh lùng phun ra một chữ.
“Ta sắp chết rồi, có thể xin ngươi một việc được không?” Hàn Ngữ Phong nghĩ tới Cảnh nhi, nàng không sợ chết, nhưng nếu nàng chết thì Cảnh nhi phải làm sao?
Nam tử nhíu mày suy nghĩ.
Hàn Ngữ Phong thấy hắn không có phản ứng liền nói tiếp “Ta có một đệ đệ tên là Cảnh nhi, hiện đang ở tại vương phủ, đại khái là ngươi đi xem sẽ biết, ta hi vọng sau khi ta chết ngươi có thể mang nó đem giao cho Vương gia Lý Huyền Băng của nước láng giềng, nói là Hàn Ngữ Phong trước khi chết cầu xin hắn hãy chăm sóc Cảnh nhi.”
“Ha ha ha…” Nam tử nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên cười ha hả.
“Ngươi cười cái gì? Ta nói là sự thật.” Hàn Ngữ Phong đột nhiên bị hắn cười, tự hỏi không lẽ mình đã nói sai gì sao?
“Ngươi thật đúng là nữ nhân khờ khạo, muốn ta làm việc thì phải có vàng có bạc, ngươi chết đến nơi rồi, giờ ngươi có sao?” Nam tử ngừng cười, lạnh lùng nói, mua bán lỗ vốn là việc từ trước đến nay hắn không bao giờ làm.
“Bạc thì bây giờ ta không có, nhưng không có nghĩa là ta không kiếm đủ đưa cho ngươi, hoặc là giết ta, hoặc là ta sẽ viết cho Lý vương gia một bức thư, người nhất định sẽ đưa bạc cho ngươi.” Hàn Ngữ Phong thử đề nghị.
“Nếu hắn không đưa thì sao?” Ánh mắt nam tử chợt lóe lên, bàn tay nắm lấy vạt áo của nàng “Ngươi không phải muốn cho hắn bắt ta chứ, mưu kế thật thâm độc.”
“Không phải, ta không có, thật sự không có, vậy ngươi nói đi, ta phải làm sao bây giờ? Dù sao hiện tại ta cũng hai bàn tay trắng.”
Hàn Ngữ Phong vội vàng phe phẩy tay phủ nhận.
Đột nhiên tay của nam tử nâng cằm nàng lên, cẩn thận đánh giá một chút, sau đó buông nàng ra nói: “Ta có thể không giết ngươi, cũng có thể giúp ngươi cứu Cảnh nhi ra.”
“Điều kiện gì?” Hàn Ngữ Phong trong lòng vui vẻ.
“Làm nữ nhân của ta.” Giọng nói của nam tử vẫn lạnh như băng.
“Vậy ngươi vẫn là giết ta đi.” Hàn Ngữ Phong không hề suy nghĩ liền cự tuyệt, nhắm mắt lại nhận mệnh, Cảnh nhi, đừng trách tỷ tỷ.
Nam tử tử mâu bán mị, chẳng qua hắn muốn trêu nàng một chút, hắn muốn nhìn xem nữ nhân này có chỗ nào đặc biệt có thể làm cho Tư Mã Tuấn Lỗi cùng Lý Huyền Băng đều yêu thương, ngưỡng mộ nàng.
Trong đôi mắt hắn có vài phần khen ngợi, nếu là nữ nhân bình thường thì tại đây đã sống chết, sớm xin hãy cởi áo và thắt lưng ra để thiếp hầu hạ người, vậy mà nàng lại chọn cái chết.
Thế nhưng hắn vẫn muốn giết nàng, trường kiếm trong tay lại giơ lên lần thứ hai, đột nhiên một trận đau đớn kéo tới người hắn, làm thanh kiếm trên tay hắn rơi xuống mặt đất.
Bất thình lình nghe được âm thanh vang lên, Hàn Ngữ Phong mở mắt ra, nàng bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ, thấy hắn cả người run rẩy lui về phía sau, trên đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Ngươi làm sao vậy? Có nặng lắm không?” Nàng chạy tới muốn đỡ hắn dậy.
“Cút ngay” Nam tử cắn răng chịu đựng cơn đau đớn, kịch liệt hô to một tiếng, hắn thật quá sơ suất, đã quên hôm nay là đêm trăng tròn, là đêm mà kỳ độc trong cơ thể sẽ bị phát tác.
Phản ứng đầu tiên của Hàn Ngữ Phong chính là muốn tìm đường trốn đi, mà đích thực nàng cũng đã làm như vậy, nhưng chỉ đi được một vài bước rồi lại quay về, nếu lỡ hắn chết thì sao? Chung quy vẫn là không nhẫn tâm.
Cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán hắn, hắn đã nhắm mắt lại, ánh mắt cực kỳ thống khổ, hơi lạnh từ thân thể hắn tản ra làm cho nàng cảm thấy thật lạnh, nếu hắn cứ tiếp tục lạnh như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng đứng dậy chạy nhanh đi bốn phía tìm kiếm cành cây khô và đặt nó ở kế bên người hắn, sau đó châm lửa lên, có thể châm được lửa nàng còn phải cám ơn những ngày sống ở thôn trang, chính họ đã dạy cho nàng.
Một đống lửa…..Hai đống lửa………Ba đống lửa………Năm đống lửa……….lần lượt được đốt lên chung quanh nam tử.
Hàn Ngữ Phong lẳng lặng canh giữ ở một bên, nhưng mơ mơ màng màng đã ngủ quên.
Một canh giờ trôi qua, nam tử cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra, quần áo trên người hắn sớm đã ướt đẫm mồ hôi, cả người vô lực, đứng dậy nhìn xung quanh liền thấy bốn phía chung quanh đều là ánh lửa còn Hàn Ngữ Phong thì đang dựa vào cây đại thụ ngủ say. Trên mặt, trên tay nàng đều lấm lem khói bụi.
“Bổn nữ nhân!” Nam tử lại hừ lạnh một tiếng, thời cơ tốt như vậy cũng không chạy trốn, chẳng lẽ chờ mình tới giết nàng sao? Nhưng không biết vì lý do gì mà trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lần đầu tiên hắn không hoàn thành nhiệm vụ, cầm kiếm lên nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.
Một luồng sáng chói mắt làm cho Hàn Ngữ Phong tỉnh lại, mở to mắt nhìn sang bốn phía thì thấy các đống lửa đã tắt từ lâu, ngay cả bóng dáng của nam tử cũng không thấy, nàng hơi sửng sốt “Hắn không giết mình sao?”
Nàng đứng dậy nhìn sang bốn phía núi rừng hoang vu, nàng phải trở về vương phủ vì Cảnh nhi đang ở đó.
Giờ phút này vương phủ cũng đang náo loạn, không tìm được tung tích của Hàn Ngữ Phong, nhưng hiện tại Cảnh nhi vẫn còn ở tại nơi này, nàng chạy trốn một mình là không có khả năng, nhưng vì sao lại tìm không thấy?
Tư Mã tuấn lỗi sắc mặt tối tăm, gắt gao nắm chặt bàn tay. Nàng làm sao có thể trốn khỏi vương phủ vốn canh phòng cẩn mật như vậy, nhưng tìm khắp vương phủ cũng tìm không thấy.
Chẳng lẽ là Lý Huyền Băng. Không! Không có khả năng, nàng sẽ không bỏ lại Cảnh nhi mà đi. Rốt cuộc là tại sao lại tìm không thấy?
“Người đâu?” Hắn rống to lên.
Thị vệ vương phủ rất nhanh liền tập hợp chỉnh tề để chờ mệnh lệnh.
Các ngươi tìm hết kinh thành cho bổn vương, nhất định phải tìm được Hàn Ngữ Phong mang về.
“Dạ.”
Hàn Ngữ Phong xoa xoa hai chân đang đau nhức, thật vất vả hỏi thăm mới có thể về được đến cửa thành.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy một người mang giày đen tiến tới trước mặt, đó chính là Tư Mã Tuấn Lỗi.
Sắc mặt Tư Mã Tuấn Lỗi âm trầm khi nhìn thấy trên người nàng dính đầy tro bụi, trên mặt cũng lem luốt dơ bẩn, tựa hồ như là rất mệt mỏi, không hiểu sao trong lòng hắn lại thấy nhói nhói. Chết tiệt! Nàng đã đi đâu? Làm sao mà bộ dạng lại thê thảm như vậy?
Không khí trong đại sảnh có chút trầm trọng, tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm, Hàn Ngữ Phong vẫn chưa nói lời nào, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua hắn, vừa muốn mở miệng giải thích thì đã bị Tư Mã Tuấn Lỗi ôm đi về phía phòng ngủ.
Hàn Ngữ Phong thân thể cứng đờ, hắn lại muốn trừng phạt mình sao? Vội vàng giãy dụa hô: ‘Ngươi nghe ta giải thích đã.’
‘Câm miệng.’
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.