Đại Ngưu cõng người bị thương về nhà, rồi lên núi hái ít thảo dược mang về đắp lên vết thương của người đó, sau đó đi bắt nồi thuốc để Đại mẫu đút cho hắn uống.
“Đại mẫu, Ngưu ca biết về thảo dược à?” Hàn Ngữ Phong khó hiểu hỏi.
“Ngữ Phong, nông dân, ít nhiều đều phải biết về thảo dược, cứ đời trước truyền cho đời sau, bởi chúng ta không có tiền để đi chẩn bệnh, chỉ biết tự chăm sóc lấy bản thân, bệnh nào cần thảo dược nào, cứ dần dà, mọi người đều biết được chút ít.” Đại mẫu vừa đút dược vừa giải thích.
“Thì ra là vậy.” Hàn Ngữ Phong bội phục nói.
“Mẹ, Ngữ Phong, hai người đi nghỉ đi, để con chăm hắn.” Đại Ngưu từ ngoài bước vào, khẽ nói.
“Được, Ngữ Phong, con đi nghỉ, có Đại Ngưu chăm sóc hắn rồi, con mang Cảnh nhi về phòng trước đi.” Đại mẫu đứng dậy, nói với nàng.
“Vâng, Đại Ngưu ca, vất vả cho huynh.” Hàn Ngữ Phong thấy hắn thật thà chất phác, khách khí nói.
“Không, không vất vả.” Mặt Đại Ngưu ửng đỏ.
Hôm sau.
Lý Huyền Băng chậm rãi mở mắt, thấy mọi thứ xung quanh xa lạ, đây là đâu? Hắn chỉ nhớ mình bị người khác đuổi giết, bị trúng tên, cuối cùng thì chẳng biết mình chạy đến nơi nào, rồi một tia sáng lóe lên trong đầu, xuất hiện trước mặt hắn lúc đó, là một người giống như tiên nữ, đã cứu hắn, giúp hắn hút hết máu độc ra, nhưng rồi chưa kịp cảm tạ nàng, thì hắn lại lâm vào trạng thái hôn mê.
“Công tử, ngươi tỉnh, cảm thấy thế nào?” Hàn Ngữ Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/748289/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.