Hàn Ngữ Phong nằm trên đống rơm ở sài phòng cũ nát, mở to đôi mắt trống rỗng, thì ra chết cũng khó như vậy.
“Tỷ tỷ, uống thuốc đi, bọn họ nói tỷ sinh bệnh, phải uống thuốc.” Cảnh nhi loạng choạng bưng một chén thuốc đến, mặc dù cẩn thận từng li từng tí, nhưng vẫn có không ít thuốc bị đổ ra ngoài.
“Cảnh nhi, cẩn thận, đừng để bản thân bị phỏng.” Hàn Ngữ Phong vội vàng ngồi dậy, tiếp nhận chén thuốc trên tay của Cảnh nhi.
“Tỷ tỷ, uống nhanh đi, uống thuốc, bệnh mới có thể khỏi, Cảnh nhi không muốn tỷ tỷ bị bệnh.” Cảnh nhi khờ khạo ngước khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong lập tức ôm lấy Cảnh nhi, đúng, nàng không thể chết được, nàng chết, còn Cảnh nhi thì sao? Nàng nhất định không bất lực xuôi theo, bưng chén thuốc lên, một hơi uống cạn sạch, vì Cảnh nhi, nàng phải sống chứ không phải tham sống sợ chết.
“Cho các ngươi nè, đây là cơm tối.” Ma ma ở phòng bếp bưng hai chén cơm đến.
“Ma ma, Cám ơn, nhưng ta chưa có làm hết việc mà?” Hàn Ngữ Phong kỳ quái hỏi, không phải chưa xong việc sẽ không cho cơm ăn sao?
“Ai, ngươi nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe đi, để cơ thể khỏe lên một chút.” Ma ma bất đắc dĩ thở dài, nhìn bộ dạng thê thảm của Hàn Ngữ Phong.
Lời nói của ma ma có chút mập mờ, mặt Hàn Ngữ Phong liền đỏ lên, khiến cho nàng nhớ đến khoảnh khắc bị áp bức và lăng nhục kia.
Không được, nàng không thể cứ tiếp tục như vậy, nàng phải chạy trốn, mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai/255587/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.