Chương trước
Chương sau
Lại một ngày nữa trôi qua.
Tên nam nhân từng không để ý đến ý nguyện của cậu, mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cậu đã biến mất.
Biến mất như chưa từng tồn tại.
Đã qua bao lâu?
Năm ngày? Mười ngày? Hay là một tháng?
Mỗi ngày lại lặp lại cuộc sống ở thần học viện mà ngày xưa vô cùng mơ ước, hiện giờ Diệp Phương Diêu biết mình chỉ là một cái xa không hồn.
Tim như bị bóp nát thành bột phấn bay trong không khí, không biết khi nào mới có thể hồi phục.
Đến tột cùng đau khổ truy tìm cái gì? Có lẽ chỉ có cậu mới biết được.
Không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận…
Ta thích hắn.
Ta thích tên nam nhân cuồng vọng kia.
Nụ cười của hắn, ôm ấp của hắn, mùi của hắn, thanh âm của hắn.
Tất cả ta đều thích.
Không thể tự kiềm chế, thích hắn giống như điên rồi…
Nghĩ đến sau này rốt cuộc không thể đụng vào hắn, tim liền đau muốn chết.
Đáng tiếc… Người kia vĩnh viễn sẽ không biết…
Trí nhớ của hắn về thiếu niên từng ngắn ngủi đi vào cuộc sống của hắn, vĩnh viễn chỉ dừng lại ở việc kinh khủng xảy ra trong rừng cây…
Mình thích hắn, nhưng hắn tuyệt đối không có khả năng đáp lại.
Biết rõ không có khả năng, Diệp Phương Diêu vẫn cứ khát vọng.
Khát vọng giống như nghiện thuốc phiện.
Khát vọng còn có thể tiếp xúc với hơi thở của hắn, khát vọng còn có thể được hắn ôm chặt trong lòng.
Khát vọng như vậy, có phải là thứ tội nghiệt không thể tha thứ?
Chúa Trời nhân từ a, thỉnh người tha thứ tội nhân này đi, tha thứ tội nhân biết rõ có tội mà vẫn cứ sa vào…
Đại tuyết bay ngập trời.
Trong một tòa cao ốc ở Chicago, một nam nhân cao lớn đứng trong văn phòng ở tầng thứ ba mươi, mặt không chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lão Đại, bệnh viện đã gửi đến thông báo nguy kịch thứ ba.” Cách Nỉ vội vã chạy vào.
“Ta biết.” Tần Chấn Dương chậm rãi xoay người lại, trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
“Ngài không đi xem sao?”
“Ta… Chờ một chút sẽ đi.”
“Lão Đại… Không phải là ngài sợ hãi đấy chứ?” Biết rõ quá khứ của lão Đại, Cách Nỉ không yên nhìn hắn.
Trên mặt Tần Chấn Dương hiện lên một tia ảm đạm, “Phải… Cách Nỉ, ta sợ hãi.”
“Lão Đại…” Hốc mắt Cách Nỉ đột nhiên nóng lên, “Ngài vẫn nên đi thôi, còn chần chừ, chỉ sợ… Chỉ sợ…”
“Ta biết… Ta sẽ đi.”
“Ta đi chuẩn bị xe.”
“Cách Nỉ…” Tần Chấn Dương đột nhiên gọi hắn lại, “Người kia… Có khỏe không?”
Cách Nỉ ngẩn người, lập tức hiểu được “người kia” lão Đại nói là ai.
“Lão Đại, nếu ngài nhớ cậu ta, ta sẽ phái người đi bắt cậu ta tới cho ngài, được không?”
“Không cần! Ta… Ta còn muốn suy nghĩ.”
Cho tới bây giờ, Cách Nỉ chưa từng thấy nam nhân tung hoành giang hồ, mặc kệ gặp chuyện gì đều có thể nhanh chóng quyết định lại do dự như vậy.
“Được rồi, vậy khi nào ngài nghĩ xong thì nói cho ta biết. Đúng rồi, bản báo cáo điều tra của thị trấn Stewart đến rồi, tham trưởng Debbies đang chờ ngoài cửa, có cần bảo hắn đợi chúng ta đi bệnh viện về rồi đến không?”
“Không, để hắn vào bây giờ. Ta muốn mang báo cáo này đi bệnh viện gặp nàng. Có lẽ cái này có thể cho nàng chút an ủi.”
“Được, bây giờ ta sẽ gọi tham trưởng đến.”
Nghe được thị trấn Stewart, Tần Chấn Dương không khỏi nghĩ đến người kia.
Người kia… Hiện tại đang làm gì?
Ngày đó… Ta thực không nên đánh cậu ấy.
Về sau nghĩ lại, cậu ấy hẳn là ghen. Cậu ấy đang ăn dấm chua với Alice.
Mà cậu, lại hiểu lầm Alice trong tờ giấy đó là ai.
Chết tiệt, cho dù là ghen cũng không nên nói những lời quá đáng như thế a!
Cậu ấy có biết không, hắn… đau lòng…
Quên đi, có lẽ cậu ấy cũng giống những người khác, trong thâm tâm cũng coi thường ta.
Mà người như vậy, vĩnh viễn không xứng là người của Tần Chấn Dương ta.
Cốc – cốc –
Tiếng gõ cửa cắt ngang suy nghĩ của Tần Chấn Dương, tham trưởng Debbies đẩy cửa vào ——
“Tần tiên sinh, chào ngài.”
“Tham trưởng Debbies, mời ngồi.”
“Tần tiên sinh, thật có lỗi, chuyện này lại điều tra lâu như vậy, cũng không phải ta không có năng lực, thật sự là thế lực của đối phương quá lớn, ta phải mạo hiểm sinh mệnh mới tra được.”
“Tham trưởng Debbies, ta phi thường cảm kích. Chỉ cần ông có thể tra ra sự thật năm đó, về phần trả thù lao cho ông, ta sẽ không bạc đãi.”
“Tần tiên sinh là đại nhân vật, ta đương nhiên tin ngài. Đây là báo cáo điều tra mới nhất lúc này. Mời ngài xem qua.”
“Ân.” Tần Chấn Dương cầm lấy báo cáo bắt đầu cẩn thận đọc.
Khi mới nhìn một vài tờ, một cái tên quen thuộc lọt vào mắt hắn, Tần Chấn Dương bỗng nhiên đứng dậy ——
“Vì cái gì người này lại xuất hiện trong này?” Tần Chấn Dương đi lên bắt lấy cổ áo Debbies, “Cậu ta có quan hệ gì với chuyện này? Ông nói!”
“Tần lão Đại, ngài không cần kích động! Ngài đang nói ai a?” Tham trưởng Debbies đầu đầy mờ mịt.
“Diệp Phương Diêu, Diệp Phương Diêu! Rốt cuộc cậu ta là ai?”
“A, ngài nói cậu ta a, cậu ta chính là đại thiếu gia của gia tộc Alderaan nổi tiếng thế giới kia a, cũng là người thừa kế tiếp theo của gia tộc bọn họ.”
“Diệp là họ mẹ cậu ta. Tên đầy đủ của cậu ta là Eno. Huett. Leaves. Alderaan, cha mẹ đều là hậu duệ quý tộc hoàng gia, căn bản là con nhà giàu ngậm chìa khóa kim cương mà ra đời. Việc chúng ta điều tra lần này có quan hệ mật thiết với gia tộc cậu ta.”
“Gia tộc Alderaan… Dĩ nhiên là gia tộc Alderaan nổi danh kia… Cậu ta gạt ta… Cậu ta gạt ta!”
Cái gì mà cửa hàng tạp hóa nhỏ! Tên khốn miệng đầy dối trá.
Đột nhiên Tần Chấn Dương giống như phát cuồng đem tất cả mọi thứ trên bàn gạt xuống!
“Tần lão Đại, ngài không cần kích động!”
“Nói, chuyện ta muốn điều tra có quan hệ gì với gia tộc Alderaan? Ông giải thích từ đầu đến cuối cho ta!”
“Được được… ta nói ta nói… Căn cứ vào tư liệu điều tra…”
“Alderaan là một trong những gia tộc lâu đời nhất Âu Mĩ, nguồn gốc có thể sánh với thời đại đế quốc của mấy trăm năm trước đây.
Vào thời đó, thành viên của các gia tộc này đều ngầm nắm giữ quyền lực cao nhất của đế quốc, trong đó họ nắm giữ quyền lực quan trọng nhất đó chính là tín ngưỡng trong tim của dân chúng —– vị trí đại chủ giáo.
Nhiều thế hệ đều do trưởng lão chọn thành viên trong gia tộc Alderaan kế nhiệm đại chủ giáo, mặc dù quyền lực ở châu Âu không còn hùng mạnh như ngày nào, nhưng bọn họ lại một lần nữa làm lại ở đại lục Tân Châu Mỹ, khéo léo sáng lập ra một cục diện mới, có được quyền lực vô thượng và gia tài đếm không hết.
Dù thời đại có diễn biến thế nào, mấy trăm năm nay, gia tộc Alderaan có được lịch sử lâu dài và truyền thuyết cổ như vậy đều là gia tộc rất bảo thủ và nghiêm khắc, con cháu đời sau đều phải tuyệt đối phục tùng gia quy mà trưởng lão của gia tộc đặt ra.
Trong đó, quy định quan trọng nhất chính là sự lựa chọn tôn giáo.
Gia tộc Alderaan đời đời kiếp kiếp đều thờ phụng Chúa Trời, con cháu đời sau, chỉ cần con trai vừa đủ 18 tuổi là phải đưa vào học viện St. Peter tu hành hai năm, đây cũng là lý do hai mươi năm trước, mẹ của ngài lại gặp con trai của gia tộc Alderaan ở thị trấn Stewart này……”
Lại là một đêm cô đơn.
Thiếu niên đứng cạnh cửa sổ phòng giống như một bức tượng, nhìn xa xôi về khu rừng phía sau nhà thờ.
“Thiếu chủ, trời lạnh rồi, cậu mở cửa số, coi chừng bị cảm.”
“Ta không lạnh.”
“Vẫn nên mặc thêm áo đi.” Willie cao lớn cẩn thận cầm áo khoa khoa lên vai cậu.
“Willie, ngươi nói xem, gia tộc Alderaan chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu tài sản?” Diệp Phương Diêu đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề kỳ quái.
“Cái này… Nói thật, tôi cũng không rõ. Chỉ sợ nhiều không đếm hết đi, chỉ nói đến tài sản thiếu chủ có thể thừa kế còn giàu hơn một tiểu quốc.”
“Đúng vậy… Nhưng cho dù ta tiêu tốn hết tất cả tài sản, cũng không thể níu kéo được…”
“Không níu kéo được cái gì? Thiếu chủ, câu nói sau của cậu tôi không có nghe thấy.”
“Không có gì… Người về nghỉ ngơi đi.” Diệp Phương Diêu mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Thiếu chủ cậu cũng nên ngủ sớm một chút. Nhìn khí sắc cậu gần đây không tốt lắm, đừng đứng cạnh cửa sổ nữa, bên ngoài có gì đẹp đâu? Tôi thật không rõ.”
“Chính ta cũng không hiểu được…” Diệp Phương Diêu thì thào tự nói, “Rốt cuộc người kia có cái gì tốt…”
“Thiếu chủ! Thiếu chủ!” Đột nhiên Jim từ bên ngoài vội vàng chạy vào, “Tin tức tốt! Tin tức tốt a!”
“Đúng đúng, thật sự là tin tức vô cùng tốt!” Gray cũng là vẻ mặt vui sướng chạy vào.
“Hai người các cậu điên à, kêu lớn tiếng như vậy, không sợ dọa Thiếu chủ sao.” Willie mất hứng nói.
“Thực xin lỗi, Thiếu chủ, là chúng ta rất đắc ý.” Jim thè lưỡi.
“Ta không sao, ngươi nói đi.”
“Thiếu chủ, “Câu lạc bộ muốn làm muốn làm” lại khai trương! Tần lão bản kiác mang rất nhiều cô bé mới quay lại, nghe nói buổi tối hôm nay được ưu đãi năm phần trăm! Thiếu chủ, chúng ta cùng đi đi! Từ lúc “câu lạc bộ muốn làm muốn làm” tự nhiên ngừng kinh doanh, tôi thấy thiếu chủ rầu rĩ không vui, cuối cùng hôm nay thiếu chủ đã có thể đi gặp người trong lòng của cậu.”
“Người trong lòng cái gì? Ngươi đừng nói bậy.”
Ba người thấy khuôn mặt tuấn tú của Thiếu chủ đang tái nhợt đột nhiên đỏ hồng ngượng ngùng, không khỏi nhìn ngây người.
“Còn nói không có, lúc nãy bộ dáng như sắp chết, vừa nghe thấy “câu lạc bộ muốn làm muốn làm” khai trương lần nữa, cả người giống như sống lại, các cậu nói đúng không?”
“Đúng đúng, người mù mới không nhìn thấy. Thiếu chủ không cần sĩ diện, mau cùng chúng ta đi đi.” Wei cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục.
“Câm miệng cho ta!”
Diệp Phương Diêu giống như lấy lại được tinh thần, lại khôi phục “uy phong” ngày nào!
“Các ngươi ai cũng không được đi! Cái nơi tập trung toàn tội ác như thế sao có thể đi? Sẽ ô nhiễm tâm linh thánh khiết hầu hạ Chúa Trời của chúng ta.” Diệp Phương Diêu nghiêm chỉnh nói.
“Ô… Không cần a, Thiếu chủ, cậu thật sự không cho chúng ta đi a?”
“Đúng vậy, hiện tại đem mấy tiểu kê kê không tiền đồ của các ngươi thu lại cho ta, trở về ngủ!”
“Thiếu chủ, cậu sẽ không thừa dịp chúng ta ngủ, trộm đi một mình chứ?”
“Sao… Như thế nào có thể?! Ta đường đường là đại thiếu gia của gia tộc Alderaan, sao có thể làm chuyện bội tín vong nghĩa, hạ lưu như vậy?”
Nhìn thấy ba đường đệ vẫn dùng ánh mắt hồ nghi nhìn mình, Diệp Phương Diêu lập tức nổi giận!
“Ta đếm tới ba, nếu không trở về ngủ, cả đêm đều quỳ gối trước mặt Chúa Trời cầu nguyện sám hối cho ta. Một, hai ——”
“Oa, chạy mau a!”
“Ba” còn chưa nói xong, một đám tiểu sắc lang đã ôm “tiểu kê kê” đáng thương bỏ chạy.
Chúa Trời a, ta biết làm chuyện bội tín vong nghĩa, hạ lưu này sẽ bị nhốt vào mười tám tầng địa ngục, nhưng cầu người mở lòng từ bi, để cho con đi nhìn hắn, chỉ nhìn hắn một cái là được rồi.
Chờ khi trở về, con nhất định sẽ thành kính hướng về người nhận sai, A-men.
Diệp Phương Diêu vừa chân tay nhanh lẹ trèo qua bức tường, vừa nhận lỗi với Chúa Trời.
Gió lạnh từng cơn thổi qua ngọn cây, phát ra âm thanh kì lạ…
Khu rừng tối đen như mực không có được nét đẹp nên thơ của buổi sáng hôm đó, mà lại có chút nham hiểm khủng khiếp.
Diệp Phương Diêu nắm chặt áo khoa, trong màn đêm không thấy năm ngón chạy nhanh về phía trước.
“Sao ông trễ vậy mới đến!”
Giọng nói sắc bén của một người phụ nữ vang lên ở rừng cây phía trước, khiến Diệp Phương Diêu kinh ngạc dừng bước.
Tiêu rồi! Ta không thể để người ta phát hiện ta đang ở đây.
Diệp Phương Diêu nín thở, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống.
Làm cái quỷ gì vậy, nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy ra đây làm gì? Hại bổn thiếu gia bị giữ lại ở đây không động đậy được.
Vì nôn nóng muốn gặp người kia, Diệp Phương Diêu không nhẫn nại mắng thầm, hận không thể đá bay bọn người kia!
“Phu nhân, thực xin lỗi, trong nhà có việc làm chậm trễ.”
“Cảnh sát trưởng, biểu hiện gần đây của ông làm ta rất không vừa lòng, nếu không nhanh chóng sửa đổi sai lầm của ông, ông biết chọc giận ta sẽ có hậu quả như thế nào rồi đúng không.”
“Xin phu nhân hãy cho tôi thêm một cơ hội, lần này tôi nhất định xử gọn thằng tạp chủng trong câu lạc bộ đó!”
Cái gì?!
Diệp Phương Diêu thiếu chút nữa kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
“Lần này ông nhất định không được thất bại nữa! Nghĩ đến việc thằng tạp chủng đáng ghét đó lại có mặt mũi về thị trấn Stewart này, ta tức đến ngủ không được!”
“Phu nhân yên tâm, lần này tôi đã mời người chuyên nghiệp hơn để xử lý rồi.”
“Được, ông phải nhanh chóng ra tay, cần bao nhiêu tiền cũng được. Ta không muốn nhìn thấy thằng tạp chủng mở kĩ viện xuất hiện trên trấn của chúng ta. Nhưng mà nghĩ lại cũng khó trách, có bà mẹ Alice đê tiện chuyên môn dụ dỗ đàn ông, hắn không mở kĩ viện, còn có thể là được gì? Hahahaha…” Tiếng cười của người phụ nữ thật sắc bén khó nghe, phảng phất ẩn chứa vô hạn ác ý.
Mẹ? Alice?
Cái tên này giống như con dao tách ra vết thương không thể liền miệng của Diệp Phương Diêu.
Ta cấm cậu mắng nàng!
Nàng rất quan trọng với ta!
Thì ra Alice này lại là mẹ của hắn?!
Trời ạ, ta nói gì với hắn vậy?
Ta mắng nàng là đồ kĩ nữ ai cũng làm chồng được? Đồ kỹ nữ thấp hèn?
Không! Không! Không!
Chúa Trời a, ta rốt cuộc đã làm gì rồi?
“Phu nhân, tôi bây giờ lo lắng là hắn đã điều tra ra việc năm đó, nói gì thì giờ hắn cũng trở thành người có thế lực, chỉ sợ chúng ta không giấu được bao lâu.”
“Thế nên ta mới kêu ông mau chóng giải quyết tên tạp chủng đó! Tuyệt đối không được để hắn điều tra ra người mẹ hạ cấp của hắn với gia tộc Alderaan có mối quan hệ nào! Nếu lan truyền ra tin xấu, ta không còn mặt mũi để gặp lão gia nữa. Ông nhớ kĩ, vì danh tiếng của gia tộc Alderaan chúng ta, ông có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào cần thiết, vấn đề tiền bạc không cần lo.”
“Vâng, phu nhân.”
Tiếng của hai người càng lúc càng xa, Diệp Phương Diêu biết họ đã đi rồi.
Não bộ hoàn toàn không thể hoạt động bình thường được, giống như bị trúng đạn,dừng mọi vận chuyển.
Chỉ còn lại cuộc đối thoại của bà Riley với cảnh sát trưởng là không ngừng hồi tưởng trong đầu…
Người muốn giết hắn, lại là người của gia tộc Alderaan…
Không… Không…
Chúa Trời ơi, đừng trừng phạt con như vậy…
Đừng để con càng rời hắn xa thêm nữa…
Bởi vì con yêu hắn.
Con yêu hắn biết bao…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.