Vốn dĩ thừa lệnh đến cứu vớt sơn dương lạc đường, đại linh mục lại bị sơn dương đem làm bữa sáng ăn luôn.
Nhưng lại ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.
Diệp Phương Diêu không biết mình mê man bao lâu, dù sao chờ đến lúc cậu cảm giác tỉnh lại, đã thấy ngoài cửa sổ trời đầy sao.
Ô… Đây là nơi nào? Ta muốn về nhà!
Nơi Diệp Phương Diêu nằm thoạt nhìn giống một phòng ngủ riêng, không giống loại phòng chuyên dùng tiếp khách ở nơi buôn bán.
Trên chiếc giường siêu lớn trải nhung tơ màu đen, làm cho Diệp Phương Diêu đang toàn thân lõa lồ cảm giác mình giống con tiểu dê béo bị lột da rơi vào bàn tay quỷ dữ.
Một loạt hình ảnh cảm thấy thẹn buổi sáng giống như một bộ phim đang trình chiếu trước mắt mình, làm cho Diệp Phương Diêu thiếu chút nữa chán nản lên tiếng khóc lớn.
Ta… Ta nói cái gì?
Ta thừa nhận tên ác ma kia là chủ… chủ nhân của ta?
Mà ta cả đời này đều là nô… nô lệ của tên ác ma đó?!
A a a a a! Ta không cần sống!
Ô… Chúa Trời của con a, người như thế nào có thể đối với con tàn nhẫn như vậy, làm cho con lâm vào quẫn cảnh khủng bố như thế.
Người phái con đến cứu vớt căn bản không phải là sơn dương lạc đường, mà là đại dã lang biến thái chuyên môn săn tiểu dương thuần khiết như con a!
Con biết con là đại linh mục vô dụng, không có hoàn thành nhiệm vụ thần thánh là cảm hóa tên ác ma kia, nhưng sống ở trên núi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai-tieu-than-phu/202198/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.