Chương trước
Chương sau
Vốn dĩ thừa lệnh đến cứu vớt sơn dương lạc đường, đại linh mục lại bị sơn dương đem làm bữa sáng ăn luôn.
Nhưng lại ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn.
Diệp Phương Diêu không biết mình mê man bao lâu, dù sao chờ đến lúc cậu cảm giác tỉnh lại, đã thấy ngoài cửa sổ trời đầy sao.
Ô… Đây là nơi nào? Ta muốn về nhà!
Nơi Diệp Phương Diêu nằm thoạt nhìn giống một phòng ngủ riêng, không giống loại phòng chuyên dùng tiếp khách ở nơi buôn bán.
Trên chiếc giường siêu lớn trải nhung tơ màu đen, làm cho Diệp Phương Diêu đang toàn thân lõa lồ cảm giác mình giống con tiểu dê béo bị lột da rơi vào bàn tay quỷ dữ.
Một loạt hình ảnh cảm thấy thẹn buổi sáng giống như một bộ phim đang trình chiếu trước mắt mình, làm cho Diệp Phương Diêu thiếu chút nữa chán nản lên tiếng khóc lớn.
Ta… Ta nói cái gì?
Ta thừa nhận tên ác ma kia là chủ… chủ nhân của ta?
Mà ta cả đời này đều là nô… nô lệ của tên ác ma đó?!
A a a a a! Ta không cần sống!
Ô… Chúa Trời của con a, người như thế nào có thể đối với con tàn nhẫn như vậy, làm cho con lâm vào quẫn cảnh khủng bố như thế.
Người phái con đến cứu vớt căn bản không phải là sơn dương lạc đường, mà là đại dã lang biến thái chuyên môn săn tiểu dương thuần khiết như con a!
Con biết con là đại linh mục vô dụng, không có hoàn thành nhiệm vụ thần thánh là cảm hóa tên ác ma kia, nhưng sống ở trên núi, không sợ không có củi đốt, việc này chúng ta có thể bàn bạc kỹ hơn, người lần này có thể để cho con chạy thoát trước rồi nói sau không a?
A? Người nói cái gì?
Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách?
Chúa Trời vĩ đại a, người thật sự là hảo thần tâm địa thiện lương vô địch vũ trụ a!
Ngay thời điểm Diệp Phương Diêu hoa chân múa tay vui sướng mà chuẩn bị li khai, cậu phát hiện một chuyện liên quan đến một đời anh danh của cậu, một vấn đề mười vạn phần nghiêm túc.
Quần áo của ta đâu?
Ô… Tên đại biến thái kia đem bào phục linh mục của ta chạy đi đâu rồi?!
Ở trong phòng liều mạng đông trở tây tìm, Diệp Phương Diêu chỉ phát hiện quần áo của tên ác ma kia trong tủ quần áo, mà bào phục linh mục của cậu ngay cả một miếng vải cũng không thấy được!
Ô… Chúa Trời a, người sẽ không muốn con mặc quần áo của tên ác ma này chạy trốn chứ? Ta không cần a a a a!
Cái áo sơmi màu đỏ thẫm này, ta mới không thèm mặc!
Nhìn khắp tủ quần áo lớn một màu đỏ thẫm toàn loại quần áo mà vừa thấy là biết chỉ có lão bản kỹ viện mới có thể mặc, Diệp Phương Diêu cũng sắp hộc máu!
Chính là… Nếu không mặc quần áo này của tên ác ma, chẳng lẽ muốn cậu ở trên đường lõa thể? Vẫn là quấn chăn chạy đi?
Ô… Mặc thì mặc, dù sao không bị người thấy là tốt rồi.
Xuất thân là thế gia quý tộc Âu Châu, đối với gu ăn mặc cực kỳ khủng hoảng như thế, Diệp Phương Diêu khóc không ra nước mắt, tùy tiện vơ một chiếc sơmi màu đen khoác lên người.
Ô… Tên biến thái không biết thưởng thức này! Vì cái gì ngay cả cái áo sơmi đơn giản nhất cũng phải in cái mông của nữ nhân?
Đáng giận, quên đi quên đi, ít nhất hiện tại có quần áo mặc.
Chính là kế tiếp…
Quần lót làm sao bây giờ?
Ô… Ta không muốn mặc quần lót của cái tên biến thái kia!
Nghĩ đến phải mặc quần lót từng dính dịch nước tiểu có khi còn có dịch thể của cái tên ác ma kia, Diệp Phương Diêu thật muốn đâm đầu mà chết!
Ngay lúc Diệp Phương Diêu thật vất vả hạ quyết tâm, nhẫn nhục xấu hổ mặc vào một chiếc quần lót, một tên ác ma mà đời này, a, không, ngay cả kiếp sau đánh chết cậu cũng không nguyện ý thấy lại nghênh ngang đi đến ——
“Hello, tiểu nô lệ của ta.” Tần Chấn Dương mặt mày hớn hở nhìn cậu.
“Ngươi ngươi ngươi ——” Diệp Phương Diêu đã muốn sợ tới mức ngay cả nói đều nói không được.
“Chậc chậc, nhớ chủ nhân ta đến như vậy a? Nhân lúc ta không có ở đây lại mặc quần áo của chủ nhân, ngay cả quần lót của ta cũng mặc? Thật sự là một tiểu nô lệ *** đãng a! Xem ra chủ nhân phải rất cố gắng thỏa mãn cậu.”
“Ngươi câm miệng! Ai là nô lệ của ngươi a? Ngươi không cần nói hươu nói vượn!” Diệp Phương Diêu tính toán đến cái “Nói miệng không bằng chứng, đánh chết không tiếp thu!”
“Hừ, sớm biết rằng tên lừa đảo giảo hoạt như cậu sẽ dùng đến chiêu này. Chủ nhân ta sớm đã có chuẩn bị.” Tần Chấn Dương từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy cười meo meo nói, “Nhìn xem đây là cái gì? Của cậu tự tay kí tên a.”
“Ha ha ha… Đừng gạt người, khi nào thì ta lại ký qua loại giấy vớ vẩn này? Ngươi —— di? Làm sao lại là chữ kí của ta?!” Diệp Phương Diêu nhìn đến trên tờ giấy trắng một cái chữ kí vô cùng quen thuộc, rồng bay phượng múa, thiếu chút nữa hai mắt trắng dã hôn mê đi!
“Như thế nào? Không nhớ rõ? Được, vậy chủ nhân sẽ đọc một lần cho cậu nghe, cậu cẩn thận nghe cho rõ.
Bản thân tự nguyện trở thành nô lệ của chủ nhân Tần Chấn Dương, cũng nghiêm túc tuân thủ các quy định nô lệ dưới đây:
Một, chủ nhân là cao nhất.
Hai, côn thịt của chủ nhân là vô cùng tôn quý.
Ba, lời nói của chủ nhân là không thể trái nghịch.
Bốn, nô lệ là vì chủ nhân mà tồn tại.
Năm, tiểu cây hoa cúc cùng tiểu kê kê của nô lệ chỉ để chủ nhân hưởng dụng.
Sáu, hết thảy khoái hoạt, bao gồm tinh thần cùng thân thể của nô lệ, đều là chủ nhân ban ân.
Nếu như vi phạm một trong những điều trên, nguyện nhận hết thảy trừng phạt của chủ nhân, lấy biểu hiện chân thành để sám hối.
Thế nào? Nhớ ra rồi sao? Về sau mỗi buổi sáng rời giường cùng với trước khi ngủ đều phải ngâm nga một lần, nghe được không?”
“Oa oa —— không cần a ——” Diệp Phương Diêu giống một tiểu hài tử ngồi dưới đất gào khóc, “Oa… Ngươi là đại ác ma! Đại biến thái! Ngươi dụ dỗ thiếu nam đàng hoàng (con zai nhà lành, có lành thật hem=))),bức lương vi xướng (ép người hiền làm kỹ nữ hay là kỹ nam, chú thích thôi =))),ngươi không phải người! Ngươi là cầm thú!”
“Cũng dám mắng ta? Tốt, vừa mới đọc xong quy định nô lệ, cậu liền lập tức phạm vào điều thứ nhất.”
Tần Chấn Dương giống diều hâu trảo gà con, một tay túm lấy cậu từ trên mặt đất, ném thật mạnh lên trên giường ——
“A a a —— ngươi muốn làm gì? Ngươi không cần lại đây!” Diệp Phương Diêu sợ tới mức ở trên giường chung quanh loạn đi.
“Còn muốn chạy?” Tần Chấn Dương cười lạnh nhào lên trên người cậu, ba hai cái đã chế trụ được tiểu nô lệ không nghe lời này.
“Ngươi đồ biến thái mau thả ta ra! Bằng không ta gọi Chúa Trời đem ngươi nhốt vào mười tám tầng địa ngục!” Nằm sấp trên đùi nam nhân, hoàn toàn đấu không lại tên dã thú này, Diệp Phương Diêu cũng chỉ có thể múa mép khua môi.
“Còn không biết hối cải? Được, hôm nay chủ nhân phải làm cho tên tiểu nô lệ bất hảo cậu này nhớ kỹ giáo huấn, làm cho quy định nô lệ vĩnh viễn khắc vào trong đầu của cậu!”
Tần Chấn Dương không biết từ nơi này biến ra một cây gậy nhìn không ra là cái hình dạng gì.
“Đó… Đó là cái gì vậy?”
Đã muốn nếm qua vô số lần mệt, Diệp Phương Diêu lần này cuối cùng học ngoan (đã có kinh nghiệm),đánh chết cũng không dám xem một chút đồ chơi biến thái của tên cầm thú này.
“Đây là món đồ chơi mới nhất do bộ nghiên cứu phát minh có tác dụng khuếch trương tiểu thí thí —— “Yêu tiểu khí cầu”. Tiểu nô lệ của ta, cậu hôm nay thật có phúc, có thể giành hưởng dụng trước, đây chính là đồ chơi mới nhất còn chưa chính thức đưa ra thị trường a.”
“Ân… Thần học viện của chúng ta có dạy, thứ tốt muốn cho người khác hưởng dụng trước, không thể một mình độc hưởng. Tiên sinh, ngươi cứ việc cầm dùng đi.”
“Vậy thần học viện của các cậu có dạy là, đã kí khế ước phải thủ tín? Nếu không sẽ bị mọi người phỉ nhổ?”
“Ô… Ta là bị ngươi lừa, kia không có tính!”
“Ai quản cậu nhiều như vậy, ký chính là ký. Nếu cậu dám không nhận, ta liền đem phần khế ước này đăng trên các trang web lớn, nhất là trang web của thần học viện các cậu, cậu xem coi thế nào?”
“Ô… Không cần a! Ta không chối là được.”
“Ngoan, tiểu nô lệ của ta, chỉ cần cậu ngoan ngoãn tuân thủ quy định nô lệ, chủ nhân cam đoan cậu sẽ rất sung sướng.”
Sung sướng? Là nhanh chết mới đúng đi!
Nhìn đến bộ dáng tiểu nô lệ sầu mi khổ kiểm, Tần Chấn Dương chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ, đáng yêu đến kẻ khác nhịn không được muốn đối với cậu…
“Tự mình cởi quần lót ra! Chủ nhân muốn đem “Yêu tiểu khí cầu” cắm vào trong mông của cậu!”
“Ô… Không muốn không muốn!” Diệp Phương Diêu sợ tới mức kêu to.
“Còn dám nói không cần? Đem quy định nô lệ điều thứ ba đọc một lần.” Tần Chấn Dương đem khế ước đưa đến trước mặt cậu. “Mau đọc!”
Ô… Đây là kết cuộc khi có nhược điểm rơi vào trong tay ác ma sao?
“Ô… Hảo thôi… Ta đọc là được. Điều chủ... Chủ nhân... Dạy dỗ là không thể… Không thể trái nghịch…” Diệp Phương Diêu lắp bắp đem điều thứ ba trong quy định nô lệ đọc xong.
“Tốt lắm, vậy cởi hay không?”
“Ô… Cởi…” Diệp Phương Diêu vừa đỏ mắt, vừa cởi chiếc quần lót màu đỏ.
“Vì trừng phạt cậu kéo dài như vậy, ta muốn cậu đem mông vạch ra, tự mình đem thứ này cắm vào!”
“Ô… Có thể hay không —— oa oa ——” hai chữ “Không cần” còn chưa nói ra, Diệp Phương Diêu đã bị một cái tát đánh vào trên mông, đau đến oa oa kêu to!
“Nhanh lên!”
“Ô… Được thôi.”
Đáng giận, tên ác ma này, bổn thiếu gia nhớ kỹ! Chờ ta thoát vây, nhất định bỏ tiền tìm mười sát thủ xử lý ngươi, cầm lại tờ “Hiệp ước không bình đẳng” kia!
Loại tiểu hình cầu “Yêu tiểu khí cầu” này có cấu tạo đặc thù, cây gậy đường kính không đến hai cm, chiều dài ước chừng mười cm, thoạt nhìn tựa như cái microphone loại nhỏ.
Tiểu nô lệ của Tần Chấn Dương nuốt nước mắt phẫn hận lại không cam lòng, chậm rãi, một tấc một tấc đem cây gậy đưa vào trong mông mình.
Huyệt khẩu hoa cúc nho nhỏ đáng thương hề hề run rẩy.
Tần Chấn Dương ôn nhu vuốt ve đôi mông rất tròn trơn bóng, nhẹ nhàng mà nói, “Đau không?”
Tuy rằng cũng không quá đau, Diệp Phương Diêu vẫn là lớn tiếng kêu lên đau đớn, “Đau đã chết! Đau đã chết!”
“Tiểu lừa đảo!” Tần Chấn Dương cười gõ đầu của cậu, “Ta cái gì cũng chưa có làm, như thế nào lại đau?”
Hành động sủng nịch cùng thân thiện của nam nhân làm cho mặt Diệp Phương Diêu không hiểu sao đỏ hồng.
“Dù sao… Dù sao ta chính là đau thôi.”
“Tốt lắm, đừng làm nũng,” Tươi cười trên mặt Tần Chấn Dương chuyển thành mỉm cười tà ác, “Ngày mai cứ như vậy mang món đồ chơi chủ nhân đưa cho cậu đi làm lễ Mi-sa đi!”
Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết thật là tốt, cư dân trấn trên như thường lệ tụ tập đến nhà thờ St.Peter làm lễ Mi-sa.
Trong giáo đường hoa lệ thánh khiết, không khí bình thản trang nghiêm.
Linh mục Preece đang ở trên bục giảng lấy thanh âm hiền lành cảm tính vì mọi người giảng đạo…
“Thiếu chủ, cậu làm sao vậy? Không phải bình thường cậu yêu thích nhất làm lễ Mi-sa sao? Như thế nào hôm nay vẻ mặt lại nhăn nhó như vậy?” Jim nhìn tuấn mỹ thiếu niên đứng ở bên cạnh, khó hiểu thấp giọng hỏi.
“Bớt… Bớt nhiều lời.”
Nếu trong mông của ngươi cũng bị cây gậy sáp cả một đêm, ta xem ngươi còn cười được không?
Đúng vậy, bởi vì sợ hãi tên ác ma kia thật sự đem tờ khế ước nô lệ đó công bố, Diệp Phương Diêu phải bất đắc dĩ nghe theo chỉ thị của hắn, từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn sáp cái “Yêu tiểu khí cầu” này.
Ta phi, ta xem là “Ngược đại hồn cầu” mới đúng đi!
“Trời ạ, Thiếu chủ, cậu xem, là Tần tiên sinh của câu lạc bộ Muốn Làm Muốn Làm đến đây!” Jim kinh ngạc huých bờ vai của cậu.
“Thảm, như thế nào đám tỷ muội Lisa các nàng cũng đều đi theo đến đây?!” Willie thấy tròng mắt đều nhanh rơi trên mặt đất.
“Lễ Mi-sa hôm nay nhộn nhịp a, ha hả.” Hiện giờ cũng chỉ có Gray ngu ngốc mới cười được.
Chết chắc rồi…
Từ lúc nhìn đến cái tên ác ma kia từ nội đường xuất hiện, xoay quanh ở trong đầu Diệp Phương Diêu chỉ có ba chữ này.
Chúa Trời a, chẳng lẽ trừng phạt của con vĩnh viễn không kết thúc sao? Ô…
Trên cổ nam nhân đeo vòng cổ bằng vàng, mặc áo sơmi màu đỏ thẫm, quần bò mầu tối bó sát người, cúc áo sơmi có một nửa không đóng, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu mật ong.
Tuy rằng thời điểm thấy quần áo này ở trong tủ quần áo, thoạt nhìn vô cùng thô tục, nhưng Diệp Phương Diêu không thể không thừa nhận, mặc ở trên người tên đại ma đầu hạ lưu *** quật này lại phi thường đẹp.
Không khí trong giáo đường vì sự xuất hiện của nam nhân cuồng vọng cùng một loạt nữ nhân tươi đẹp mà trở nên cực độ quỷ dị.
Nhưng làm cho các cô gái trong giáo đường thoáng thở phào nhẹ nhõm chính là, mấy nữ nhân này ít nhất không có hở ngực lộ lưng.
Nhìn đến mấy vị “Khách quý” giống như người ngoài hành tinh này xuất hiện, Diệp Phương Diêu quan sát trên mặt linh mục Preece vẫn mang mỉm cười, không có chút tức giận.
“Xem ra hôm nay chúng ta có bằng hữu mới gia nhập, hoan nghênh hoan nghênh, mời ngồi.” Linh mục Preece hòa ái nói.
Tần Chấn Dương gật gật đầu, mang vẻ mỉm cười sâu không lường được, dẫn đầu các tiểu thư kiêu ngạo đi đến phía trước lễ đường.
Dân chúng vốn ngồi ở hàng đầu vừa thấy nam nhân đến, tựa như nhìn thấy quỷ, đều giống như chạy trối chết đứng lên nhường chỗ ngồi.
Tần Chấn Dương cũng không cảm thấy ngượng ngùng, nghênh ngang ngồi xuống, hơn nữa không quên đối Diệp Phương Diêu tặng một ánh mắt quỷ dị.
Ô… Ngươi này ác ma! Chúa Trời ở trên, người muốn làm gì với con? Chúa Trời của ta nhất định sẽ phù hộ cho ta! Ta mới không sợ ngươi!
“Thiếu chủ, cậu làm sao vậy? Như thế nào run mạnh như vậy? Rất lạnh sao?” Gray ngơ ngác hỏi.
“Câm miệng!”
Thanh âm giảng đạo du dương của linh mục Preece quanh quẩn trong giáo đường, ngài có thâm ý khác đối với quần chúng đang bất an nói, “Chúa Jesus nói: “Ta đang chờ các con đến xem ta” còn nói: “Phàm là các con cho ta trong các huynh đệ (tỷ muội) ít nhất một vị sở làm, chính là cho ta làm”.”
Ngay tại lúc Diệp đại linh mục say mê đắm chìm ở từ bi của Chúa Trời, trong cơ thể biến hóa khiến cho cậu mao cốt tủng nhiên (sởn gai óc),lại trong nháy mắt làm cho cậu thiếu chút nữa thất thanh kêu to!
Đây là cái gì? Đây là cái gì?
Thật là khủng khiếp thật là khủng khiếp!
“Yêu tiểu khí cầu” cắm ở trong mông không biết vì cái gì lại chậm rãi bành trướng lên, đem tràng nội nho nhỏ của Diệp Phương Diêu khuếch trương tới cực hạn, hại ruột cậu giống như bị nứt vỡ, thiếu chút nữa ở trước mặt mọi người đau đến ai ai kêu thảm thiết.
Ô… Vì cái gì lại như vậy? Thứ này đặt ở trong mông ta cả một buổi tối cũng không có việc gì a, vì cái gì hiện tại lại đột nhiên giống thổi khí cầu bành trướng lên?
Làm sao bây giờ? Ta sắp chống đỡ không nổi nữa!
Đau quá đau quá… Van cầu ngươi… Cứu cứu ta… Cứu cứu ta…
Bị tra tấn mãnh liệt thống khổ, thần trí tan rã, Diệp Phương Diêu theo bản năng hướng về phía nam nhân tràn ngập cảm giác tồn tại tuyệt đối phát ra tín hiệu cầu cứu.
Nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo tuấn mỹ như búp bê đứng ở trên điện phủ Chúa Trời thần thánh, hai mắt ướt át, phủ bào phục linh mục, trông cậu thánh khiết xinh đẹp biết bao.
Nhưng…
Người này là nô lệ của ta!
Trong cái mông *** đãng của cậu ta còn sáp món đồ chơi ta dạy dỗ cậu ta!
Ta muốn cho mấy người giả nhân giả nghĩa các ngươi nhìn xem, tiểu linh mục tối ngọt phóng đãng này không thuộc về Chúa Trời, cậu ấy —— thuộc về ta!
Tần Chấn Dương lấy ra từ trong túi một cái điều khiển từ xa, đối với Chúa Trời nở một nụ cười như thiên sứ, sau đó…
Khởi động mức cực mạnh!
Ai nha ——
Linh mục trẻ tuổi ưu tú nhất, chăm chỉ nhất trong thần học viện, đột nhiên ngất làm cho mọi người trong giáo đường nhất thời một trận xôn xao.
“Trời ạ, thiếu chủ, cậu làm sao vậy?” Gray ngồi xổm xuống bên người Diệp Phương Diêu, kinh hoảng kêu to.
“Mau, mau đưa Thiếu chủ đến phòng y tế đi.” Jim cũng luống cuống tay chân.
“Ta đến ôm đi, ta khí lực khá lớn.” Willie xung phong nhận việc nói.
“Không được chạm vào cậu ấy, ta đến.”
Tần Chấn Dương đột ngột xuất hiện làm cho hiện trường một trận lặng ngắt như tờ.
“Tần tiên sinh, nơi này để chúng ta xử lý là được, không cần phiền toái ngươi.” Linh mục Preece lễ phép nói.
“Linh mục đừng khách khí, ngày hôm qua Diệp linh mục đặc biệt đi đến nơi ta “Giảng đạo”cả ngày, vô cùng vất vả, có thể quá mệt mỏi mới có thể té xỉu. Lại nói cũng là trách nhiệm của ta, ngươi để cho ta chịu trách nhiệm đi. Phiền toái các vị tránh ra” Tần Chấn Dương một phen ôm lấy tiểu nô lệ đang ngất của mình.
“Tần tiên sinh thật sự là một người nhân từ tâm địa thiện lương.”
“Đâu có. Có thể vì linh mục phục vụ là vinh hạnh của ta.”
“Chúng ta đi thôi.”
Ba người Jim đi theo Tần Chấn Dương, phía sau Tần Chấn Dương lại một loạt oanh oanh yến yến, đoàn người chậm rãi đi tới phía sau giáo đường.
“Tần tiên sinh, lại quẹo bên trái chính là phòng y tế của chúng ta.”
“Thầy thuốc trong thần học viện các cậu được không? Ta xem như vậy đi, ta có quen một thầy thuốc cực giỏi, tác mang Diệp linh mục đến đó.”
“A? Như vậy không tốt lắm đâu?” Willie lo lắng nói.
“Có cái gì không tốt? Ngươi dám hoài nghi nhân cách của lão bản chúng ta?”
Đám người Lisa như cọp mẹ trừng mắt Willie.
“Ta… Ta không nói như vậy a.”
“Yên tâm, ta cam đoan sẽ không thương tổn cậu ấy một sợi tóc.” Tần Chấn Dương chân thành nói.
Đám người Lisa nghe vậy âm thầm cười trộm.
Đúng vậy, Diệp linh mục đáng thương một sợi tóc cũng sẽ không rụng, nhưng “cánh tiểu hoa cúc” có thể rụng hết hay không, vậy thì không biết …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.