Trương Phong Dương vội vàng ôm lấy Tôn Ngữ, chạy nhanh xuống cầu thang, lòng nóng như lửa đốt, vừa khóc vừa hối hận nói ; “Ca ca! Van cầu ngươi đừng xảy ra việc gì! Ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, đều là ta không tốt, ta là súc sinh, ta là người bị mắc bệnh thần kinh, ngươi cũng biết là ta có bệnh, ngươi đừng giận ta, không nên bỏ ta lại, ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ quên tất cả, bạo lực cùng xúc phạm tới ngươi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ca ca nếu ngươi xảy ra chuyện gì, thì ta biết làm sao bây giờ, ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi không được xảy ra chuyện gì nha…”
Tôn Ngữ vô lực nằm trong ngực Trương Phong Dương, vô lực lấy tay cầm lấy tay Trương Phong Dương, đau đến không nói ra lời, dọc theo đường đi Tôn Ngữ đều rên rỉ kêu đau, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân.
“Ca ca, nhịn một chút, sắp tới bệnh viện rồi, một chút nữa là tới nơi rồi, ngoan…” Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ ngồi lên xe, hắn ra lệnh cho lái xe liều mạng lái, vội vàng đem bọn họ đến bệnh viện.
Tôn Ngữ đã đau đến mất đi tri giác…
Trương Phong Dương không thể ngăn cản được sự hối hận cùng tuyệt vọng của mình, không có cách nào nghĩ sang chuyện khác, hiện tại hắn chỉ hy vọng cái xe chết tiệt này chạy nhanh lên, chạy nhanh một chút, chạy nhanh một chút!
Lúc này Trương Phong Dương tâm hoảng ý loạn, hoang mang lo sợ, nhìn bộ dạng lúc này của Tôn Ngữ, hắn biết là vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai-chi-luyen/1313731/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.