Tôn Ngữ sợ hãi nhìn nam nhân hung ác trước mắt, liều mạng muốn đẩy nam nhân kia ra, nhưng hắn thật sự quá cao quá cường tráng, thế này trốn cũng không ra, chỉ có thể ngăn chận nam nhân hung hăng kia, giống như dã thú gặm cắn da thịt của mình…
Cũng không biết Tôn Ngữ khí lực tuôn ra từ nơi nào, bất chấp mọi thứ hung hăng cắn cánh tay của nam nhân hung ác đang áp chế mình một cái…
Trương Cuồng đau đến “Ân” một tiếng, Tôn Ngữ nhân cơ hội liều mạng song chưởng đẩy ra, Trương Cuồng không hề phòng bị hắn trực tiếp đẩy qua một bên. Tôn Ngữ dùng răng cắn mở áo sơmi buộc chặt ở trên cổ tay…
Sau đó Tôn Ngữ thuận tay từ trên bàn trà lấy một chai bia lớn, đập bể cái chai hướng về năm sáu nam nhân kia có chút bất hoãn quá thần lai (không bình tĩnh)…
Tôn Ngữ bỏ chạy té nhào bên cạnh cửa trước…
“Bắt hắn trở về cho lão tử… Con mẹ nó ngươi dám bỏ chạy, thật sự tại thành thị này chỉ cần là ta muốn thì sẽ không thể không chiếm được… Dám cắn ta mẹ kiếp ngươi không muốn sống chăng?” Trương Cuồng tức giận nhìn chằm chằm Tôn Ngữ nói.
Mấy nam nhân kia hung ác giữ chặt Tôn Ngữ liều mạng phản kháng ở cửa, bắt lấy Tôn Ngữ hung hăng ném trên mặt đất…
Trương Cuồng ngồi xổm xuống, cười lạnh một chút kéo tóc Tôn Ngữ, một cái tát quất tới.
“Ngoan ngoãn một chút cho ta! Mẹ nó… Tiện nhân bán thân, còn giả bộ thanh thuần cái gì?” Trương Cuồng đè Tôn Ngữ không ngừng vặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai-chi-luyen/1313678/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.