“Ngươi có biết hay không tấm thảm tốt này chính là nhập khẩu mấy chục vạn! Ân! Ngươi dơ, ngươi bồi thường sao đây? Thật sự là cái gì cũng vô ích!” Trương Phong Dương cười lạnh nói
Tôn Ngữ bị dọa ngồi trên mặt đất có chút sợ hãi nhìn Trương Phong Dương tựa như dã thú, rưng rưng khiếp đảm nói năng lộn xộn “Thực xin lỗi… Ta không phải cố ý … Ta… Không có tiền “
“Tôn tiên sinh đừng lo, cái đó ngài không cần lo lắng. Sẽ không bắt ngài bồi thường đâu.” Nam tử thanh tú ánh mắt hoa đào vội vàng đỡ Tôn Ngữ đang quỳ rạp dưới đất thân thiết nói.
“Cám ơn ngài, ” Tôn Ngữ nhìn đôi mắt hoa đào của nam nhân này nói cảm ơn
“Không có việc gì! Ta họ Tiêu, gọi là Tiêu Mặc, nhĩ hảo” Tiêu Mặc thân thiết hướng Tôn Ngữ nói.
“Tiêu tiên sinh nhĩ hảo “
“Tốt lắm Tiêu Mặc, ta hỏi ngươi, tên đầy đủ của ngươi là gì?” Trương Phong Dương không kiên nhẫn đứng lên, thân hình cao gần 1m9 làm cho hắn có vẻ phi thường cao gầy cường tráng, đến gần ở trước mặt hắn Tôn Ngữ có vẻ càng thêm nhỏ gầy.
“Ta… Tên là Tôn Ngữ “
Tôn Ngữ bị khí phách của Trương Phong Dương sợ tới mức phát run nhỏ giọng trả lời.
“Ngươi muốn mượn bao nhiêu tiền?”
“Ta… Muốn mượn… Ba… Ba trăm vạn.”
Tôn Ngữ cúi đầu đỏ mặt không khỏi lo lắng ấp a ấp úng nói.
“A? Phải không? Ba trăm vạn đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, ngươi có thể trả sao?”
Trương Phong Dương nghe thấy lúc sau chân mày rậm khơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ai-chi-luyen/1313666/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.