"Không cần khóc trước mặt tôi.Nếu muốn diễn tới chỗ Thiên Vũ của cô mà diễn.Kiều Ngân Anh tôi nói cho cô biết,những gì cô đã gây ra đừng tưởng tôi không dám làm gì cô."Cô dùng lực hất cô ta ra.Tuy cô khỏe hơn nhưng cũng không mạnh như đàn ông nên chỉ làm cô ta lùi về phía sau một đoạn,rồi loạng choạng ngã xuống. "Kỳ Tuyết,cô đừng quá đáng.Dù cô có Kỳ Gia chống đỡ nhưng trong tình cảm, người Thiên Vũ yêu chỉ có tôi."Cô ta đứng dậy,phủi bụi trên người cao ngạo hướng cô đáp. Cô nhìn cô ta,nhưỡng mày.Sự tức giận của cô đã đến cực hạn nếu còn tiếp tục nói chuyện cùng cô ta nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì mất. "Cút.Cô cút ngay."Cô đáp bàn,ánh mắt sắc bén hướng cô ta quát. Kiều Ngân Anh biết cô vẫn canh cánh trong lòng truyện tình cảm đó nên biết mình đã có lợi thế hơn cô.Không sợ sệt nhìn cô ta cô,kiệu ngạo nói:"Cô vẫn là con ngốc si tình." Cô ta nói xong cũng biệt điều mà rời đi.Lúc đi ra Kiều Ngân Anh bắt gặp ánh mắt căm ghét của Linda nhưng chỉ cười nhẹ cho qua.Từng là chị em thân thiết giờ trở mặt thành thù cô ta còn gì để nói. Kiêù Ngân Anh sau khi bình tình lại cũng biết mình sai.Nhưng cô còn phải vì người quan trọng nhất với cô mà tranh giành nên đã không còn đường nui. Trưa hôm đó, cô có hẹn cùng với Lục Hàn đi ăn trưa để bàn công việc nhưng vì ngay sau đó có với Lục Hàn đều có cuộc họp quan trọng nên chọn một quán đồ Pháp gần công ty cô mà ăn nói chuyện. "Lục Hàn, cảm ơn anh vì đã chiếu cố Kỳ Liền."Cô cầm ly rượu vang hướng Lục Hàn mà kính một ly. Lục Hàn cười nhẹ, cầm ly rượu vang của mình nên uống với cô:"Tiểu nha đầu như em cũng khách sao vậy sao?" Cô nhìn Lục Hàn miệng cười cười,5 năm qua tuy có Thiên Dực quan tâm nhưng thật nếu không có Lục Hàn trợ giúp,động viên và an ủy cô những lúc cô tối tăm nhất thì cô không nghĩ mình có thể như ngày hôm nay,ngồi đây mà nói chuyện cùng anh. "Sao nào, có phải với anh em là đứa mặt dày không."Cô sị mặt,giả vợ giận dỗi với anh. "Là em tự nói đóm không phải anh nói."Lục Hàn tỏ vẻ vô tội nhìn cô,tay lắc nhẹ ly rượu vang trong tay mình.Khiến nó gợn song. "Anh,..."Cô tức giận nhưng chẳng biết nói gì đáp lại anh.Người phụ nữ ngu ngốc nhất ngoài lúc yêu sâu đậm chắc có lẽ là nói chuyện với người đàn ông thông minh,sắc sảo. "Kỳ Tuyết."Tiếng nói mang theo giá lạnh từ đâu đó vang nên. Lúc này từ cửa, Thiên Vũ cùng Kiều Ngân Anh bước vào,ngay sau đó là người phục vụ chạy theo. Không cần đoán cô cũng biết tiếng nói vừa nãy gọi mình là của ai.Và Thiên Vũ cùng Kiều Ngân Anh tới đây để làm gì. "Xin lỗi Lục Tổng,tôi đã ngăn nhưng Thiên Tổng,anh ấy..."Người phục vụ hướng Lục Hàn thành kính xin lỗi.Lục chỉ gật đầu rồi bảo anh ta ra ngoài.Vì anh biết một khi Thiên Vũ đã muốn vào thì chẳng người nào ở đây ngăn được anh ta. "Không biết Thiên Tổng tới đây có việc gì?"Lục Hàn đứng dậy,sải bước tới trước mặt Thiên Vũ. "Tôi không tìm anh.Tôi tìm Kỳ Tuyết."Thiên Vũ nói xong anh ta kéo Kiều Ngân Anh lướt qua Lục Hàn tới trước mặt cô. "Kỳ Tuyết, tại sao cô ác độc vậy.Cô là yêu ma sao?"Thiên Vũ cùng Kiều Ngân Anh đã đứng trước mặt cô.Anh ta nhìn cô vẻ chán ghét,khinh thường nói,đã vậy còn mang theo sự tức giận. Cô cười nhẹ,ánh mắt tựa như biển tĩnh lặng:"Anh là ai, xứng để nói tôi là yêu ma sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]